Edit: Hạ Vy
Sau đó cậu thất thần ở cạnh Lâu Khải suốt một ngày, hôm sau bèn tìm cớ chạy về nhà, nhốt mình trong phòng trầm tư.
Cậu ở nhà suốt buổi sáng, mãi đến giữa trưa mới đi ra ăn cơm.
Vốn dĩ cho rằng trong nhà chỉ có mình cậu, kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp được Nguyên Miện trầm tư ở cửa, khiến Nguyên Húc hoảng sợ.
"Anh, sao anh về vậy?"
Cậu nhìn xung quanh, Bố mẹ không về ư?
"Hôm nay họ ăn trưa ở ngoài." Nguyên Miện nới lỏng cà vạt, thấy bộ dạng chấn kinh của cậu, hơi nhướng mày,
"Em ở nhà làm chuyện gì trái với lương tâm à?"
"Không có, em ngoan vậy mà, chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm." Nguyên Húc liên tục lắc đầu,
"Em chỉ là vừa ra ngoài đã thấy người nên bị doạ."
Nguyên Miện hồ nghi mà nhìn cậu,
"Sao em đột nhiên về nhà, không phải lúc trước ở bên bạn trai như sơn tựa keo không muốn về ư?"
"Đừng nói bừa, em nào có."
Nguyên Húc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, nhanh chân chạy xuống lầu,
"Đói quá đi, chúng ta đi ăn cơm nhanh lên."
Thái độ này của cậu, nói không có bí mật, Nguyên Miện chắc chắn không tin. Nhưng y biết không thể ép quá, nếu ép người sinh ra phản nghịch trong lòng ngược lại không tốt.
Nhưng cậu ngừng nghĩ, Nguyên Húc tự mình phát sầu chuyện của Lâu Khải.
"Anh, em có chuyện này muốn hỏi anh." Cậu nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thần bí nói,
"Anh cảm thấy, Lâu Khải sẽ yêu ai đó ư?"
Chiếc đũa của Nguyên Miện ngừng lại, Sao hỏi cái này?
Chính là tò mò. Nguyên Húc nói:
"Nếu anh ta đột nhiên đối xử với một người rất tốt, thậm chí còn bỏ qua điểm mấu chốt, anh cảm thấy ảnh sẽ thích người kia không?"
Chắc là có mưu đồ.
Nguyên Miện nghiêm túc nói,
"Hơn nữa tính toán rất lớn."
Mắt Nguyên Húc sáng ngời, vui mừng nói,
"Em cũng thấy vậy, cho nên Lâu Khải thật sự căn bản không thích người khác!"
Nguyên Miện cảm thấy biểu cảm này của cậu không đúng lắm, vô số ý tưởng nhanh chóng hiện lên trong đầu, ngoài mặt không nhanh không chậm nói thêm một câu,
"Nhưng vạn vật không có tuyệt đối, lòng người là thịt, nếu có một ngày hắn thích một ai đó, cũng không có gì đáng hiếm lạ."
"... Anh, anh nói cứ như chưa nói ý!" Nguyên Húc cẩn thận ngẫm lại lời y nói, nản lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!