"Anh, anh đừng nói bậy." Nguyên Húc dở khóc dở cười.
Nguyên Miện thở dài:
"Con cái lớn rồi luôn muốn yêu đương, không bằng tìm một người để hiểu tận gốc rễ."
Độ chừng lúc cậu oán giận hai ngày trước, khiến Nguyên Miện nhớ tới lúc Nguyên Húc theo đuổi Bạch Tân Nhạc, nên mới cảm thán như thế.
"Chờ sau này xác định xong, em dẫn về ra mắt mọi người." Nguyên Húc trấn an y,
"Em còn trẻ, nói chuyện thêm mấy lần cũng không sao."
Huống chi cậu thật sự không muốn tìm ai cả, cậu không tin vào tình yêu, cũng không muốn cùng ai một đời một kiếp bạch đầu giai lão.
Sau này nhiều lắm chọn một người môn đăng hộ đối, ký ước định làm một đôi phu phu ân ái giả.
Đương nhiên, lời này không thể nói cho Nguyên Miện nghe.
Nguyên Húc nhìn ra y có chút say, để y dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Mấy ngày tiếp theo rất yên bình, Nguyên Húc ở nhà vài ngày đã vẽ xong tranh cho Sầm Khê, sau đó ngẫu nhiên đi tìm Lâu Khải, cũng không bị Nguyên Miện phát hiện nữa.
Người đại diện cũng tìm xong, là một người nam hơn ba mươi tuổi, nghe nói rất có danh tiếng trong ngành, bị Lâu Khải đào ra làm người đại diện cho cậu.
Nguyên Húc có nói chuyện với đối phương một lần, cảm giác không tệ lắm, nên cũng quyết định chọn, hiện tại đối phương đang chuẩn bị mở triển lãm tranh cá nhân cho cậu.
Lúc Nguyên Húc chuẩn bị tác phẩm, đã bỏ ít thời gian vẽ tranh tham dự triển lãm, lần này không xuất hiện một Lâu Phụng Khải khác, thuận lợi trúng cử.
"Hai ngày nữa em đi Mỹ."
Nguyên Húc cầm điện thoại, vào phòng nhỏ giọng nói,
"Anh có muốn đi cùng em không."
Hai tháng gần đây, mặc dù Lâu Khải vẫn không thân thiện với cậu như cũ, nhưng không có nhắc đến chuyện chia tay, trong lòng hai người biết rõ cố gắng duy trì tình cảm dường như sắp mất cân bằng này.
Đáng nhắc tới chính là, hai tháng này Nguyên Húc không có về chỗ Lâu Khải ở, cho nên tiến độ ăn thịt mỡ cũng chưa tăng lên, chỉ dừng lại ở mức hôn môi.
May mà mỗi ngày cậu vẽ tranh rất bận, cho nên nhất thời không có tâm tư nghĩ những chuyện đen tối đó.
Đầu dây điện thoại, Lâu Khải nói gì đó, biểu cảm trên mặt cậu không thay đổi, nhưng giọng điệu vô cùng đáng thương,
"Sao anh muốn đi công tác, lúc trước cuối tuần anh còn nghỉ, dạo này kỳ nghỉ không thấy, mỗi ngày cứ xử lý công việc."
"Không đi cùng thì không đi cùng, bạn em nhiều như vậy, sẽ có người bằng lòng đi với em." Nguyên Húc lẩm bẩm.
Cúp điện thoại, cậu trở tay mở WeChat của Chu Nguyên Lượng ra gửi tin,
"Vé máy bay đặt xong rồi, 8 giờ ngày mốt tao qua nhà đón mày."
Đúng vậy, cậu căn bản không cảm thấy Lâu Khải sẽ đi cùng mình, cho nên đã sớm tìm bạn.
Dạo này Lâu Khải thật sự rất bận, dường như để đuổi kịp tiến độ, công việc chồng chất lên nhau, sớm tối đều đi công tác, ngay cả lúc Nguyên Húc đến tìm hắn cũng chỉ có thể hôn hôn ngắn ngủi.
Nếu thật sự là một couple ngọt ngào, Nguyên Húc có khả năng cảm thấy Lâu Khải sẽ cho cậu một kinh hỉ, nhưng dạo này tiến trình tình cảm của hai người không tốt lắm, thậm chí có thể dùng từ nguy cơ để hình dung.
Có lẽ Nguyên Húc nói chia tay, Lâu Khải sẽ không chút do dự lập tức đồng ý.
Theo quan điểm của Nguyên Húc, đầu óc Lâu Khải quá bảo thủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!