Chương 27: (Vô Đề)

Bởi vì bị Nguyên Miện đả kích lòng tự tin, ban đêm Nguyên Húc call video với Lâu Khải không có ca hát, héo hon như cải thìa úng.

Bây giờ mới hơn 11 giờ tối, Lâu Khải vừa tăng ca áp bức nhân viên làm hợp đồng xong, về nhà nằm xuống đã thấy bộ dạng này của Nguyên Húc, cau mày, Cậu sao vậy?

"Lòng tin của em bị đả kích."

Nguyên Húc thấp giọng,

"Anh em đêm qua nghe em hát ru anh, vừa rồi nói em ban đêm đừng ca hát nhiễu dân...! có phải anh cũng cười nhạo em không?"

Không có.

Lâu Khải nhanh chóng thu liễm nụ cười trên khóe miệng lại, tán đồng nói,

"Anh cậu nói không sai, sau này ít hát đi."

Nguyên Húc không phục:

"Cái gì gọi là hát ít đi chứ, đêm qua rõ ràng chưa đến năm phút đã bị em dỗ ngủ, chẳng lẽ em hát không hay ư?"

"Nguyên Miện có thể nghe ra cậu hát ru, cũng không tồi." Lâu Khải nhướng mày.

"...! Nào có khoa trương như vậy." Nguyên Húc nhỏ giọng lẩm bẩm, thật ra trong lòng bán tín bán nghi.

Nhưng cậu biết rõ trình độ ca hát của mình, cho nên chỉ héo một lát đã tươi lại,

"Đáng tiếc tối nay không thể hát ru anh ngủ."

... Lâu Khải lộ ra biểu cảm thở dài nhẹ nhõm.

Nguyên Húc trợn tròn mắt, tức giận như cún con.

Nếu không thể ca hát, Nguyên Húc chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâu Khải trên màn hình.

Hai người im lặng, bầu không khí lại không xấu hổ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương vang lên trong điện thoại.

Khung cảnh xung quanh Lâu Khải dần thay đổi, như là điện thoại bị ngã xuống.

Nguyên Húc trơ mắt nhìn màn hình điện thoại trở nên đen sì, thầm nghĩ Lâu Khải khó lắm mới ngủ được, cho nên không đánh thức đối phương.

Cậu đặt điện thoại bên gối, nghe tiếng hít thở đều đều ở bên kia bất tri bất giác khép mắt lại.

Hôm sau cậu bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nguyên Miện tới hỏi cậu có đi học không.

Nguyên Húc ôm chăn rầm rì: Em không muốn đi.

"Vậy em ngủ thêm một lát rồi xuống ăn sáng." Nguyên Miện để cậu lười biếng.

Nguyên Húc hừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, đang muốn ngủ tiếp thì bên tai chợt vang lên giọng nói,

"Nguyên Miện thật sự chiều hư cậu."

Bên tai đột nhiên xuất hiện âm thanh, Nguyên Húc sợ tới mức lăn long lóc xuống giường, nhìn trái phải mới sực nhớ ra hôm qua call video với Lâu Khải rồi ngủ luôn.

Cậu nằm bò trên mặt đất, vươn tay sờ điện thoại của mình, quả nhiên, video còn chưa cắt.

Điện thoại nóng lên, cậu bất đắc dĩ,

"Đêm qua em cũng ngủ quên, kết quả hai đứa mình call video cả đêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!