Chương 13: (Vô Đề)

Con... Đầu óc Nguyên Húc trống rỗng, lắp bắp hai giây, Con quên chìa khoá.

"Đứa nhỏ này, cứ để đồ lung tung." Dường như mẹ Nguyên vẫn chưa nhận ra đây chỉ là cái cớ, bất đắc dĩ cười, Lần sau nhớ kỹ.

Được ạ.

Nguyên Húc gật đầu.

Mẹ Nguyên lấy chìa khóa trong túi xách nhỏ ra, mở cửa nhà.

Nguyên Miện đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, nghe được tiếng chìa khoá bèn quay đầu lại nhìn, nhướng mày,

"Sao hôm nay lại lấy chìa khóa mở cửa thế? Không phải em chê chìa khóa bất tiện à?"

Khụ. Mẹ Nguyên khụ một tiếng.

Lúc này Nguyên Húc mới nhận ra nhà bọn họ sài khoá vân tay, hơn nữa rõ ràng là gia đình không có tuyệt tình đến mức xoá vân tay của cậu.

Cậu liếm m. ôi dưới, làm bộ dạng không biết, ngồi vào một bên Nguyên Miện, Bố đâu ạ?

Còn ở công ty. Nói đến đây, trong mắt Nguyên Miện hiện lên sự khó hiểu,

"Đột nhiên có chuyện, cho nên tạm thời ở lại xử lý, nhưng trước cơm tối có thể cố gắng về."

Nguyên Húc chỉ muốn dùng đề tài này để xoá bỏ không khí xấu hổ vừa rồi, nghe vậy lại sửng sốt.

Cậu nhớ trong nguyên tác từng nói, vì Lâu Khải muốn quặng nhà họ Nguyên để phân tích nguyên tố vi lượng trong đó, nhưng mỏ quặng lại là tài nguyên đặc thù cùng với sự không phối hợp của nhà họ Nguyên khiến sự tình giằng co tại đây, không ai lùi bước.

Tuy rằng tạm thời Lâu Khải vẫn chưa xuống tay với nhà họ Nguyên, nhưng luôn có không ít người muốn nịnh bợ hắn.

"Là chuyện mỏ quặng hả?"

Nguyên Húc giả vờ lơ đãng đặt câu hỏi,

"Chúng ta không thể hợp tác với Lâu Khải ư?"

"Sao em biết chuyện này?" Mày Nguyên Miện nhăn lại.

Y có một đôi mắt hoa đào hẹp dài, tròng mắt đen nhánh, khi không cười rất có phần khiếp người.

Em nghe nói. Nguyên Húc hàm hồ nói,

"Cũng không quá hiểu rõ."

Ánh mắt của Nguyên Miện đảo quanh người cậu hai vòng, suy đoán có thể lúc cậu muốn tranh gia sản cố ý tìm hiểu tình trạng trong nhà, nghe được đôi ba câu.

Có điều y không nói rõ, chỉ nói,

"Mỏ quặng là nguồn gốc làm giàu của chúng ta, người ngoài không thể nhúng chàm, huống chi Lâu Khải cũng không tính hợp tác, hắn muốn toàn quyền khai thác mỏ quặng."

"Vậy Lâu Khải cũng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, em nghe người ngoài nói anh ta làm việc không từ thủ đoạn, hơn nữa không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua." Nguyên Húc tiếp tục thử.

Nguyên Miện vươn tay xoa đầu cậu,

"Những việc này không cần em nhọc lòng, dù sao nhà ta cũng sẽ không bạc đãi em."

"...! Không phải em đang muốn chia sẻ lo lắng với gia đình à." Nguyên Húc nói thầm,

"Em đã thành niên rồi, không phải cái gì cũng không hiểu, chỉ biết cười ngây ngô thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!