Sáng hôm sau
Thẩm Thanh Đường vốn định dậy sớm làm bữa sáng cho Tần Di và Mộ Phi, để họ ăn rồi mới đi.
Kết quả khi cậu thức dậy, cậu chỉ nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn và một tờ giấy có nét chữ quen thuộc.
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười, cất tờ giấy đi, thầm nghĩ sau này nhất định phải tìm cách làm một ít lương khô, nếu không thì Tần Di và Mộ Phi ra ngoài cả ngày, đến tối mới về ăn được bữa cơm, cứ như vậy mãi cũng không cải thiện được gì.
Tuy nhiên, bây giờ Thẩm Thanh Đường càng quan tâm đến chuyện tu luyện hơn.
Thân thể là vốn liếng của cách mạng, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, Thẩm Thanh Đường cảm thấy tương lai của mình và Tần Di sẽ rất xán lạn.
Bây giờ cậu vội vàng ăn xong bữa sáng, tìm một tấm đệm, đối mặt với ánh sáng ban mai, ngồi trong sân ở trung tâm hang động bắt đầu thiền định.
Sáng sớm là lúc linh khí của đất trời trong trẻo và thuần khiết nhất, Thẩm Thanh Đường mặc đồ trắng ngồi trong sân, ánh nắng nhẹ nhàn gột rửa khắp cơ thể cậu từ trên xuống dưới, bao phủ mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng phất phới theo động tác vận chuyển chân khí của cậu, mơ hồ tạo thành một vầng sáng mờ ảo.
Cùng lúc đó, chuỗi hạt châu Nam Hồng đeo trên ngực Thẩm Thanh Đường cũng lặng lẽ tỏa sáng lấp lánh, dường như có một làn sương mờ nhạt chậm rãi bay ra từ tấm thẻ gỗ đàn hương đỏ, đọng lại trong tim Thẩm Thanh Đường.
Nếu những người khác nhìn thấy cảnh này, họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Suy cho cùng, chỉ dựa vào nguyên khí của thiên địa để tu luyện, đối với tu sĩ vừa mới bước vào kỳ Luyện Khí thì có ích lợi rất ít.
Hầu hết các tu sĩ trong thời kỳ Luyện Khí chỉ có thể hấp thụ sức mạnh của linh thạch và đan dược, đồng thời sử dụng linh khí của trời và đất để giúp tăng cường sức mạnh cho họ trong các lớp học buổi sáng và buổi tối hàng ngày.
Nhưng Thẩm Thanh Đường đã làm được.
Hơn nữa, còn rất dễ dàng.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Thẩm Thanh Đường thực sự có thể huy động linh khí vốn được cất giữ trong cây hồng mộc ngàn năm tuổi.
Tất cả những điều này đang nhấn mạnh rằng thiên phú của Thẩm Thanh Đường rất phi thường.
Nhưng bản thân Thẩm Thanh Đường lại không nhận ra điều này.
Bởi vì những cuốn sách tu luyện trong thư các Thẩm gia đều là lý luận chung do các tu sĩ Đại Thừa để lại, chúng đều không nói đến những quy tắc cơ bản.
Thẩm Đình cũng sợ Thẩm Thanh Đường vô tình tu luyện theo mấy quyển sách căn bản mà tẩu hỏa nhập ma nên cũng cất đi hết.
Khi chân khí đi khắp các kinh mạch trong cơ thể, Thẩm Thanh Đường cảm thấy tứ chi và xương cốt bắt đầu hơi nóng lên, nổi lên cảm giác ngứa ngáy từng chút, xông thẳng vào linh hồn...
Đôi lông mày thanh tú và mảnh mai của Thẩm Thanh Đường hơi nhíu lại.
Đột nhiên, trên đầu vang lên một tiếng xì nho nhỏ, Thẩm Thanh Đường bỗng mở mắt ra, khuôn mặt trắng như tuyết có chút ửng hồng.
Một cảm giác thật kỳ quái...
Mím môi, Thẩm Thanh Đường ngập ngừng ngẩng đầu lên, chạm vào đỉnh đầu có hiện tượng kỳ lạ của mình.
Kết quả vừa chạm đến, Thẩm Thanh Đường liền sợ ngây người.
Cảm giác dưới tay có chút mềm mại, còn có hơi mát lạnh...
Lá non to bằng hạt đậu nành, thân mảnh...
Thẩm Thanh Đường:???
Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường không quan tâm đến bất cứ điều gì, cầm lấy vạt áo, nhanh chóng lảo đảo đi về phía trong nhà.
Cuối cùng cũng đến trước bàn trang điểm, Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng và như bị sét đánh ngang tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!