Chương 8: (Vô Đề)

Người phục vụ dẫn theo hai người một đường đi đến vị trí đã được đặt sẵn. Nhà hàng này không có phòng riêng, nhưng khoảng cách giữa các bàn lại khá rộng, dù có nói chuyện nhỏ giọng cũng không sợ người khác nghe thấy.

Vị trí mà họ được sắp xếp vô cùng tốt, ngay cạnh cửa sổ sát đất. Chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn sang bên là có thể thu trọn toàn bộ khung cảnh đêm của thành phố, cùng dòng sông uốn lượn xuyên qua giữa lòng đô thị.

Người phục vụ rất chu đáo, đưa tới hai quyển thực đơn. Tạ Lợi vừa mở ra liền ngẩn người — Cam! Là tiếng Pháp!

So với những nam chính trong tiểu thuyết vừa khốc vừa huyền, tinh thông tám thứ tiếng, Tạ Lợi chỉ biết mỗi tiếng mẹ đẻ và thứ tiếng Anh bắt buộc phải học từ nhỏ. Nhìn thấy thực đơn toàn chữ Pháp, trán hắn lập tức rịn mồ hôi. Trong đầu không khỏi tưởng tượng đến cảnh tượng mấy video ngắn có người gọi món mãi không xong, đồ ăn lên được ba món mà bên cạnh còn vang lên tiếng violin réo rắt.

Nếu thật sự xảy ra như thế, chẳng phải mất mặt đến cực độ sao!

Trong lòng Tạ Lợi hoảng hốt muốn chết, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên. Hắn hơi ngẩng cằm lên, ra vẻ thản nhiên nói với người phục vụ:

"Nhìn xem vợ tôi muốn ăn gì, tôi ăn giống cô ấy là được."

Vậy là ném được cái nồi này rồi, ta đúng là tiểu thông minh trứng!

Tạ Lợi đắc ý trong lòng, nhưng rồi hắn lại thấy Tưởng Ngọc Oánh thật sự nghiêm túc xem thực đơn tiếng Pháp, còn tỉ mỉ hỏi người phục vụ xem hôm nay món đặc sắc của nhà hàng là gì.

Sau khi nghe phục vụ trả lời, nàng liền lần lượt gọi hết các món cho cả hai người từ món khai vị, món chính đến món tráng miệng.

"Bò bít tết, tôi muốn ba phần chín. Cho chồng tôi bảy phần chín, anh ấy không thích ăn tái quá."

Điểm này Tạ Lợi và nguyên thân quả thật giống nhau cả hai đều không thích ăn đồ sống. Tuy rằng mọi người thường nói bò bít tết ngon nhất là ở ba phần chín, còn bảy phần thì đã quá già, nhưng hắn thật sự không chịu nổi cảnh nước thịt đỏ hồng chảy ra. Người phục vụ ghi nhớ kỹ, rồi mang thực đơn rời đi.

Chẳng bao lâu, lại có người phục vụ khác bước lên, rót rượu ngọt khai vị.

Quả nhiên là nhà hàng 5000 một suất, ngay cả phục vụ cũng phải tận ba người đi kèm.

Không gian xung quanh vô cùng đẹp. Trên chiếc bàn tròn màu trắng đan tinh xảo, được bày biện gọn gàng, ở giữa còn đặt một cây nến thơm nhỏ. Mùi hương dịu nhẹ, thanh thoát mà không gắt. Ánh lửa lay động khẽ khàng, khiến cả không khí thêm phần tao nhã, ấm cúng.

Món khai vị đầu tiên là món cố định salad rau củ. Đặc sắc của nó nằm ở sự tinh xảo, mà nói trắng ra chính là... ít. Bình thường Tạ Lợi ăn salad phải bưng cả tô lớn mới thấy đủ, mà ở đây chỉ cho một phần nhỏ bằng đúng một miếng. Hắn âm thầm cảm khái: món này chính là "thuế IQ".

Một miếng nhỏ giá 288, nếu không gọi là thuế IQ thì còn là gì nữa.

Ăn xong, anh lại thấy mùi vị cũng chẳng khác gì salad mình tự làm ở nhà. Nhưng điều làm hắn sững sờ là cảnh tượng trước mắt Tưởng Ngọc Oánh đối diện, ngón tay thon dài khẽ cầm chiếc nĩa bạc, môi đỏ nhẹ hé, từng chút một nhấm nháp miếng salad như thưởng thức món trân phẩm.

Khoảnh khắc đó, Tạ Lợi bỗng hiểu ra ẩm thực cao cấp không chỉ nằm ở giá trị món ăn, mà còn ở người thưởng thức nó.

Tạ Lợi tới đây là để "nộp thuế IQ", nhưng chỉ cần nhìn Tưởng Ngọc Oánh ăn thôi, đã thấy đáng giá.

Nàng là tiểu thư được nuôi dạy trong gia đình thư hương, từng cử từng động đều toát lên khí chất cao quý khó diễn tả bằng lời trầm ổn, đoan trang mà tao nhã. Ngay cả lễ nghi khi ăn món Tây nàng cũng theo thầy học suốt mười năm, chưa từng sơ suất.

Tưởng Ngọc Oánh ăn món salad như thể đang thưởng thức một đóa mẫu đơn. Lúc ấy, Tạ Lợi mới thật sự hiểu thế nào là "Tú sắc khả xan."

Cùng là phụ nữ, mà sao lại khác biệt lớn đến như vậy.

Tạ Lợi có chút ngây người. Tưởng Ngọc Oánh nhanh chóng phát hiện ánh mắt Tạ Lợi đang nhìn mình, khuôn mặt khẽ ửng đỏ đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, sao người này vẫn dùng cái ánh mắt nóng rực như vậy để nhìn nàng chứ?

"Lão công..."

Nàng khẽ gọi một tiếng, mới khiến Tạ Lợi bừng tỉnh. "Khụ." Tạ Lợi chột dạ ho khan một tiếng, rồi vội dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ kỹ lại, cả đời này Tạ Lợi còn chưa từng có một bữa tối dưới ánh nến nào như thế. Cũng chưa từng bước chân vào nhà hàng sang trọng đến mức này. Anh vốn chỉ là một cô nương bình thường, cuộc sống không đến nỗi khổ cực nhưng cũng chẳng hề xa hoa. Mỗi ngày làm việc vì tiền lương, bị bóc lột đến mức phải tăng ca 996, loại nhà hàng thế này chỉ từng thấy trong video ẩm thực trên mạng hoặc là trong mơ.

Nhưng nằm mơ anh cũng không ngờ, bữa tối dưới ánh nến đầu tiên của mình, người ngồi đối diện lại là một người phụ nữ... có thể làm "a di" của anh.

Tạ Tư Tề cũng trẻ hơn Tạ Lỵ vài tuổi, mà Tưởng Ngọc Oánh tuy nhỏ hơn mẹ anh gần mười tuổi, nhưng cũng chỉ là "vài tuổi" thôi. Dù nhìn qua trông trẻ trung thật đấy, song tuổi tác vẫn ở đó.

Gọi một tiếng "a di", xét theo lý thì cũng chẳng sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!