Khi Tưởng Ngọc Oánh nói câu đó, giọng của bà mang theo vài phần e thẹn, lại có chút làm nũng. Đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên sự chờ mong, sức hấp dẫn ấy khiến Tạ Tư Vận phải âm thầm bái phục.
Cô vốn luôn cho rằng bản thân rất giỏi làm nũng, ai ngờ so với mẹ thì còn kém xa. Trước đây cô chưa từng phát hiện điều này, đơn giản vì trước kia Tưởng Ngọc Oánh chưa bao giờ làm nũng. Khi ấy, Tạ Lợi hoàn toàn không để tâm đến vợ, cho dù bà có ánh mắt như chứa cả dòng x**n th**, hay giọng nói mềm mại như tơ lụa, cũng không thể khiến lòng anh dao động.
Nhưng hiện tại thì khác. Người trong thân xác này đã đổi, và Tạ Lợi bây giờ lại không nỡ để một đại mỹ nhân đầy kiều mị như thế phải thất vọng. Đặc biệt là người phụ nữ ấy hiện giờ còn được anh xem như tri kỷ của mình.
Nghe Tưởng Ngọc Oánh nói xong, Tạ Lợi suýt chút nữa giơ tay đầu hàng. Anh chỉ cố ra vẻ trấn tĩnh, giả bộ bình thản gật đầu:
"Ừ, em đi thử đi."
Nhà thiết kế lập tức bảo trợ lý dẫn Tưởng Ngọc Oánh vào phòng thử đồ, còn bản thân thì ở lại cùng cha con Tạ Lợi
- Tư Vận để bàn về lễ phục của họ. Cô đưa ra đề nghị:
"Tiểu thư tham gia những buổi tiệc như thế này chưa nhiều, hơn nữa vẫn đang tuổi đi học. Tôi nghĩ chọn kiểu dáng kín đáo một chút sẽ phù hợp hơn."
Lời còn chưa dứt, Tạ Tư Vận đã lập tức ngắt lời:
"Cháu không thích mấy mẫu kia. Cháu thấy cái này mới đẹp."
Cô lật trang tạp chí, chỉ ngay vào bản thiết kế mình thích.
Tạ Lợi nghiêng đầu nhìn qua, quả thật bộ lễ phục ấy cũng rất bắt mắt. Đó là kiểu váy quây, để lộ bờ vai trần, dài đến ngang gối. Thiết kế đơn giản mà tinh tế, lại có chút táo bạo.
"Nhưng mà..."
Thiết kế sư còn chưa kịp nói hết, Tư Vận đã quay sang nhìn cha, đôi mắt tròn xoe đầy kiên quyết:
"Ba, ba từng nói để con tự quyết định mà!"
Tạ Lợi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy bộ váy này có phần hơi mát mẻ. Anh liền nói:
"Ba giữ lời, nhưng nghĩ mà xem, đây là tiệc mừng thọ. Con mặc ít vải quá chẳng phải sẽ khiến người khác khó chịu sao?"
Anh lại nhìn cô con gái nhỏ, cảm thấy nếu không chiều theo thì hơi quá nghiêm khắc, liền đưa ra cách dung hòa:
"Thế này nhé, chúng ta chọn bộ váy này, nhưng sẽ đặt thêm một chiếc áo choàng nhỏ cùng màu. Khi bước vào yến tiệc, con khoác thêm, còn ra ngoài thì con muốn mặc sao cũng được."
Tạ Tư Vận cười tươi như hoa, khoe khoang:
"Đúng là ba giữ lời, con biết ngay mà!"
Bị con gái khen ngợi, Tạ Lợi cũng có chút lâng lâng, lại bị Tư Vận hứng chí chọn thêm mấy bộ đồ khác. Không chỉ lễ phục, mà còn có cả đồ mặc thường ngày. Nhà thiết kế thì cười không khép được miệng, còn Tạ Lợi lại thấy mình như đang "coi tiền như rác".
Nhưng nghĩ đến số tiền khổng lồ trong tài khoản của nguyên chủ, anh lập tức thản nhiên hơn: Có tiền mà không tiêu thì phí, dù sao cũng không phải mình kiếm ra. Cứ tiêu cho sướng tay thôi!
Nghĩ vậy, Tạ Lợi cũng bắt đầu lật xem tạp chí trong tay. Quần áo thật sự rất đẹp, càng nhìn càng có cảm giác muốn mua hết. Quan trọng nhất là
- bây giờ anh không còn thiếu tiền.
Nếu là trước kia, anh chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ thèm nhỏ dãi. Nhưng kể từ khi xuyên đến thế giới này, tất cả đã thay đổi. Giờ đây, mua một bộ đồ xa xỉ không cần đắn đo gì nữa, và điều duy nhất khiến anh khó tin chính là: Anh thật sự đã xuyên không rồi!
Nhưng mà! Anh vốn là người đã có vợ, mà quan trọng hơn, vợ anh lại vừa xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, lại ngoan ngoãn nghe lời. Đây chẳng phải chính là một "búp bê Tây Dương" sống động hay sao? Trước kia, Tạ Lợi còn từng bỏ cả nghìn đồng để nạp vào mấy trò chơi thay đồ trên điện thoại. Giờ thì anh có cả một "phiên bản người thật", lẽ nào lại không chi tiền cho thỏa?
"Cái này không tồi, may theo số đo của Oánh Oánh một bộ đi."
"Cái kia cũng được, lấy thêm một bộ."
"Bộ này đẹp, mua luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!