Hôm nay, Tạ Tư Vận tâm tình vô cùng vui sướng, bởi vì hai ngày trước cha mẹ nàng đã đồng ý cho nàng tự mình lựa chọn và thiết kế lễ phục. Vừa nghĩ đến chuyện này, cô liền hưng phấn đến mức dậy sớm hơn thường lệ.
Vừa chạy lạch cạch xuống lầu, cô liền thấy mẹ đã sớm ở trong phòng ăn, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Gần đây, mẹ cô đặc biệt nhiệt tình và vui vẻ mà nguyên nhân rất đơn giản ba nàng thay đổi thật sự rất lớn.
Đặc biệt là tối hôm qua, Tạ Tư Vận tận tai nghe được ba gọi mẹ một tiếng "Oánh Oánh" vô cùng thân mật. Âm điệu kia mềm đến mức khiến nàng chỉ muốn... nghiến răng! Nhưng dù sao cha mẹ hòa thuận, trong lòng cô cũng chỉ có vui mừng.
Chỉ là, gần đây ca ca Tạ Tư Tề vốn vẫn luôn hiểu chuyện, lại trở nên trầm mặc kỳ lạ. Tuy Tạ Tư Vận không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng linh cảm được giữa cha mẹ và ca ca dường như có chút khoảng cách.
Tuy vậy, trong mắt cô, đó hẳn chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ trong nhà, chẳng đáng lo.
Nghĩ như thế, cô lại vui vẻ chạy đến bên cạnh mẫu thân, ôm lấy cánh tay Tưởng Ngọc Oánh làm nũng:
"Mẹ ơi, con muốn ăn tôm hoàng sủi cảo trước được không? Con dậy sớm lắm rồi, đói bụng quá.
Tưởng Ngọc Oánh đối với kiểu làm nũng này của con gái chưa bao giờ có sức chống đỡ, chỉ liếc cô một cái, rồi nửa như trách, nửa như cưng chiều nói:
"Đi đi, tự vào bếp mà lấy."
"Dạ rõ!"
Tạ Tư Vận vui vẻ chạy ngay vào phòng bếp. Quả nhiên, đầu bếp người Quảng Đông mà cô thích đang bận rộn bên bếp lửa. Cô chào hỏi một tiếng, lập tức được người ta gắp cho một đĩa tôm hoàng sủi cảo nóng hổi vừa ra lò.
Chấm vào thứ nước tương đặc biệt mà sư phó pha riêng, hương vị kia quả thật mềm thơm, tươi ngọt, khiến người ta ăn xong chỉ muốn híp mắt lại vì sung sướng.
Ăn xong hai miếng sủi cảo, Tạ Tư Vận mới buông đũa, lau miệng, rồi cùng mẹ ra phòng ăn bày biện chén đũa.
Cô nhớ lúc nhỏ, khi nãi nãi còn sống, trong nhà vẫn giữ nhiều quy củ cũ ví dụ như, mỗi bữa cơm đều phải để con dâu bận rộn hầu hạ, gọi là "lễ nghi của người làm dâu".
Mỗi khi nghe tới chuyện ấy, Tạ Tư Vận đều le lưỡi phản đối trong lòng:
"Thời đại nào rồi mà còn bắt phụ nữ hầu cơm?"
Cô thầm nghĩ, sau này nếu gả đi, thà lấy một người không có tiền, còn hơn phải sống trong một gia đình kiểu "quy củ lớn như vậy".
Cuộc sống như thế thật sự quá mệt mỏi.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị quản thúc nghiêm khắc. Ba mẹ thương yêu, ông bà càng thêm cưng chiều.
Dù bọn họ thiên vị ca ca hơn, nhưng lại không quá khắt khe với cô, khiến cô hình thành tính cách tự do, phóng khoáng.
Đang nghĩ miên man, nàng liền thấy ba mình Tạ Lợi ngáp dài một cái, từ trên lầu bước xuống. Mẹ cô lập tức đi lên đón chồng, vừa nói vừa cười, giọng dịu dàng mà ngọt ngào:
"Em đã hẹn sẵn cửa hàng rồi đó, chiều nay anh đừng quên nhé. Là cái chỗ chúng ta hay tới đó."
Tạ Lợi chỉ gật đầu, tùy ý đáp:
"Được rồi, anh biết rồi."
Kỳ thực, anh hoàn toàn không biết "cửa hàng" mà Tưởng Ngọc Oánh nói là ở đâu, nhưng cũng chẳng để tâm dù sao tài xế biết là được.
Nếu tài xế không biết thì Cao trợ lý chắc chắn biết.
Nghĩ vậy, anh càng yên tâm thoải mái, dứt khoát gật đầu cho xong.
Khi anh xuống đến nơi, cả nhà đã ngồi đông đủ, anh là người cuối cùng xuất hiện. Ban đầu còn thấy hơi ngượng, nhưng mấy lần như thế thành quen:
"Đến muộn thì đến muộn đi, dù sao có ngủ thêm được chút nào hay chút đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!