Chương 2: (Vô Đề)

Mình đổi tự xưng là Anh nhé mọi người.

Tạ Lợi không phải không nghe thấy tiếng thở dài đầy ẩn ý của Tưởng Ngọc Oánh, nhưng anh biết làm gì bây giờ? Chính anh cũng đang vô cùng tuyệt vọng! Chẳng lẽ anh có thể xoay người lại, đè lên Tưởng Ngọc Oánh, rồi cười nửa miệng đầy tà khí mà nói: "Yêu tinh, xem chiêu của ta đây!"?

Dù có tưởng tượng như thế, anh cũng chẳng dám làm thật đâu! Cả ngày hôm đó, Tạ Lợi sống như một chú nai nhỏ đầy cảnh giác. Số lần đi WC trong ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần tắm rửa lại càng lén lút như làm chuyện xấu nhắm tịt mắt, tắm thật nhanh, lau khô rồi phi thẳng lên giường như có ai rượt.

Việc xuyên không đến đây đã đủ khó hiểu, anh thật sự không muốn đến một ngày nào đó lại bị "đẩy ngược" về thế giới cũ. Lỡ như nguyên chủ đột nhiên trở về, phát hiện ra vợ mình bị người khác dùng chính thân thể của anh ta mà ngủ chung, vậy thì...

Dựa theo tính cách nguyên chủ được miêu tả trong tiểu thuyết, tám chín phần mười là anh ta sẽ đá bay Tưởng Ngọc Oánh không thương tiếc, rồi tìm một cô tiểu minh tinh trẻ trung xinh đẹp thay thế. Để Tưởng Ngọc Oánh không bị đuổi ra đường, và cũng để giữ gìn bản thân "sạch sẽ như ngọc", Tạ Lợi quyết định Thủ thân như ngọc.

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Tưởng Ngọc Oánh dịu dàng trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng đầy yêu thương.

Tạ Lợi còn đang mơ mơ màng màng bò dậy, lê chân vào phòng tắm rửa mặt. Nhưng đến khi nhìn vào gương, thấy khuôn mặt vô cảm, lạnh tanh như bài Poker của mình, anh mới bừng tỉnh:

Trời ơi... Mình đã không còn là thiếu nữ xinh đẹp tuổi 26 nữa rồi.

Mà là một lão đàn ông gần 40, dày dạn phong trần! Tạ Lợi đánh răng rửa mặt xong, rồi xuống lầu ăn sáng. Đúng là cuộc sống của người có tiền rất tuyệt sáng sớm thôi mà bàn ăn đã bày đủ các món phong phú ngon miệng.

Tiếc là, thân phận hiện tại của anh là một người đàn ông trung niên cần dưỡng sinh, thế nên Tưởng Ngọc Oánh chỉ toàn bày ra trước mặt hắn những món dễ tiêu, nhạt nhẽo, ít dầu ít muối: cháo trắng, sữa đậu nành, trứng luộc, bánh bao chay...

Còn bàn bên kia thì sao? Con gái anh Tạ Tư Vận đang ăn sáng chẳng khác gì yến tiệc mini: sủi cảo thơm lừng, bánh bao nhân thịt nóng hổi, canh đậm đà...

Tạ Lợi nhìn sang mà ánh mắt đầy ai oán, ghen tị không nói nên lời. Nhưng anh vẫn nhanh chóng cúi đầu ăn hết phần cháo của mình, uống sữa đậu nành, gặm xong trứng luộc và bánh bao chay, rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.

Trên xe đến công ty, Tạ Lợi phát hiện tài xế cứ liên tục liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu. Ban đầu anh còn tưởng bản thân tưởng tượng, nhưng bị nhìn nhiều quá thì thật sự không nhịn được nữa.

Thế là anh trừng mắt nhìn lại qua gương, làm tài xế giật mình rùng mình một cái, vội rụt mắt đi, không dám nhìn tiếp.

Đến công ty, ánh mắt của trợ lý cũng có gì đó kỳ lạ. Tạ Lợi rốt cuộc không nhịn được, hỏi luôn:

"Có chuyện gì à?"

Dù tâm lý đang là một cô gái 26 tuổi, nhưng vẻ ngoài của anh bây giờ là một ông chú gần 40, nên giọng vẫn cố giữ nghiêm túc. Trợ lý do dự một lúc, rồi rốt cuộc vẫn nói:

"Tiên sinh, mấy ngày nay... là công ty có chuyện gì sao? Nếu có việc gì, ngài có thể phân công cho tôi làm..."

Nghe xong, Tạ Lợi sững người. Một lúc sau mới hiểu ra, Trợ lý đang hỏi:

"Sao dạo này ông chủ lại đi làm đúng giờ dữ vậy? Có phải đầu óc có vấn đề gì không?"

Tạ Lợi tỉnh ngộ. Phải rồi, bây giờ mình là chủ tịch cơ mà! Là lão bản đó! Chủ tịch thì ai lại ngày nào cũng đúng giờ đến công ty rồi tan làm đúng giờ? Thật sự mất mặt. Trước kia, anh khi còn là "Tạ Lỵ" – là một nhân viên quèn, ngày ngày chăm chỉ đi làm, thậm chí còn tình nguyện tăng ca không công như một con xã súc chính hiệu. Nhưng bây giờ thì khác.

Hiện tại, thân phận anh là chủ tịch một tập đoàn đã niêm yết, có tổng giám đốc điều hành, có văn phòng, có thư ký riêng. Anh chỉ cần đưa ra định hướng chiến lược, nắm đại cục, chứ đâu cần phải tự mình xử lý từng việc lặt vặt. Sau một phen "giác ngộ", Tạ Lợi rút ra một bài học xương máu:

"Ngày mai nhất định phải ngủ đến khi tự nhiên tỉnh mới được dậy."

Nhưng mà... tới thì cũng tới rồi, chẳng lẽ vào công ty một chút việc cũng không làm đã vội về nhà? Huống chi, Tạ Lợi thật sự cũng không muốn về ở nhà còn phải đối mặt với "bà xã" kia, bản thân anh thì vẫn chưa quen nổi. Có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy.

Nghĩ vậy, Tạ Lợi quyết định sẽ ăn vạ luôn trong văn phòng làm việc. Chỉ là... trợ lý vừa mang lên một xấp hồ sơ, anh mới lật xem thử thì đầu đã như muốn nổ tung. Hoàn. Toàn. Không. Hiểu. Gì. Hết.

Thật sự là đọc không vô nổi một chữ!

Mấy thứ trong tài liệu này hoàn toàn khác xa công việc trước kia của anh, cứ như đang ở một thế giới khác à mà đúng rồi, xuyên không mà!

Dù trợ lý đã cố gắng tóm tắt thật ngắn gọn, nhưng trình độ của Tạ Lợi hiện tại chỉ đủ để... nhìn sơ phần tổng kết, xác nhận "à, có vẻ không có vấn đề gì", rồi vứt văn kiện qua một bên. Ngay sau đó, hắn mở máy tính ra. Vốn là định kiểm tra vài số liệu cho ra dáng người làm việc, nhưng vừa nhìn thấy trình phát phim truyền hình đang mở ở tab hôm qua, hắn tay nhanh hơn não, tạch một cái liền bấm vào.

Khúc nhạc chủ đề vừa vang lên, Tạ Lợi lập tức lôi tai nghe ra c*m v**, tắt luôn loa ngoài, né tránh mọi ánh mắt kỳ thị có thể xuất hiện. Từ tập một xem liên tiếp đến tập ba, tập bốn, Tạ Lợi đắm chìm trong cốt truyện đến mức không biết thời gian trôi qua. Mãi đến khi trợ lý vào hỏi giữa trưa muốn ăn gì, anh mới bừng tỉnh:

Ủa, đã tới giờ ăn trưa rồi hả? Người ăn cơm chi hồn đã trở lại! Tạ Lợi vừa tự mắng mình "hủ bại, quá hủ bại", vừa vui vẻ tận hưởng bữa trưa xa hoa lãng phí kiểu tư bản. Ngày hôm qua vì tâm trạng quá tệ nên anh chẳng buồn để ý ăn gì, hôm nay tâm trạng tốt rồi, nhìn món nào cũng thấy ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!