Quán lẩu ở phố phường tuy không quá sang trọng, nhưng hương vị lại khá ngon, đặc biệt là vị của các món ăn rất đậm đà. Tuy nhiên, có một vấn đề là sau khi ăn xong, mùi của món lẩu vẫn còn đọng lại trên người. Khi Tưởng Ngọc Oánh ngồi trên xe, cô có thể ngửi thấy mùi lẩu từ chính mình, thậm chí tài xế cũng không thể không nhận ra.
Không chỉ tài xế, ngay cả Tưởng Ngọc Oánh cũng có thể cảm nhận được mùi lẩu từ tóc mình, nó rất nồng. Cô cảm thấy hơi khó chịu vì buổi chiều đã tốn khá nhiều thời gian để làm tóc, nhưng chỉ vì bữa ăn này mà mọi công sức đó dường như bị "phí" đi. Nếu cô biết trước thì chắc chắn sẽ không tốn thời gian làm tóc nữa.
Tạ Lợi, người đã đề xuất việc đi ăn này, lại không thấy vấn đề gì, vì đối với anh, chỉ cần Tưởng Ngọc Oánh đẹp là đủ.
Khi về đến nhà, Tưởng Ngọc Oánh không dám vào phòng ngay lập tức. Cô lo lắng nếu các con nhìn thấy thì sẽ phát hiện mùi lẩu trên người cô. Cô không biết sẽ giải thích thế nào nếu bị các con hỏi:
"Mẹ ơi, ba mẹ đâu rồi, sao không ăn cơm cùng chúng con?"
Cô quyết định đi dạo một chút cùng Tạ Lợi trong vườn, hy vọng mùi lẩu sẽ giảm bớt. Cô chỉ vào phòng khi đã cảm thấy mình không còn mùi lẩu nồng nặc nữa. Sau đó, cô đi thẳng vào phòng tắm để tẩy sạch mùi.
Tưởng Ngọc Oánh mất gần một giờ đồng hồ trong phòng tắm, thay đồ ngủ và làm tóc khô. Cô cảm thấy thoải mái khi không còn cảm giác "bị ám mùi lẩu". Trong khi cô tắm, Tạ Lợi cũng tự tắm xong và làm sạch mình.
Tạ Lợi là một người kín đáo, ít khi thể hiện cảm xúc quá mức, nhưng khi nói đến việc tắm rửa, anh lại rất chú trọng và cẩn thận. Đặc biệt là về tóc, tóc anh không dài nhưng dày và dễ chăm sóc. Sau khi tắm, tóc anh rất nhẹ nhàng và gọn gàng.
Khi Tưởng Ngọc Oánh bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Lợi đã nằm trên giường và chơi điện thoại. Cô liếc nhìn anh một cái rồi đi đến bàn trang điểm, mở tủ lạnh nhỏ để lấy mặt nạ dưỡng da. Mỗi ngày, người hầu đều đặt sẵn mặt nạ trong tủ lạnh để cô dùng. Dù tuổi trẻ và sắc đẹp của cô được duy trì nhờ vào việc chăm sóc cẩn thận, nhưng cô không thể phủ nhận rằng việc này cũng tốn không ít tiền bạc.
Khi Tưởng Ngọc Oánh vừa lấy mặt nạ ra, Tạ Lợi liền tiến lại gần và nói:
"Cũng cho anh một cái."
Cô nhìn anh, không giấu được sự ngạc nhiên. Lúc trước, Tạ Lợi luôn coi những thứ này là "phụ nữ mới dùng", vì anh tự hào về việc chăm sóc sức khỏe và vóc dáng nhờ vào việc luyện tập và một tâm lý khỏe mạnh. Tưởng Ngọc Oánh luôn ngưỡng mộ anh vì sự kiên trì này.
Tuy nhiên, bây giờ Tạ Lợi lại muốn sử dụng mặt nạ, điều này khiến Tưởng Ngọc Oánh cảm thấy khó xử. Tủ lạnh chỉ có đủ mặt nạ cho một người dùng trong đêm nay.
Cô thở dài và nói:
"Anh đợi một chút, em sẽ gọi người mang thêm cho anh."
Chỉ một lát sau, người hầu đã mang thêm mặt nạ đến. Tuy Tạ Lợi chỉ muốn một cái, nhưng người hầu lại mang nguyên bộ đồ dưỡng da.
Tưởng Ngọc Oánh định chỉ cho Tạ Lợi cách sử dụng, nhưng anh đã nhanh chóng tự mở mặt nạ và đắp lên mặt. Anh làm điều này một cách thành thạo và không có chút bối rối nào.
Thấy vậy, Tưởng Ngọc Oánh ngạc nhiên. Tạ Lợi mỉm cười và giải thích một cách tự nhiên:
"Anh thấy em dùng nhiều, nên biết cách dùng."
Tưởng Ngọc Oánh càng thêm kinh ngạc: Hóa ra lúc mình dùng mấy thứ này, chồng cũng ở bên cạnh nhìn sao?
Nhưng nếu không giải thích như thế thì thật khó để Tạ Lợi nói thật với cô. Chẳng lẽ anh phải thú nhận rằng hơn nửa tháng trước mình vẫn còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cho nên chuyện sử dụng mấy thứ này mới trôi chảy tự nhiên ư?
Hơn nữa, khác với người đàn ông bên cạnh cô trước kia – một ông già cảm thấy dưỡng da là vô nghĩa – Tạ Lợi lại nghĩ đàn ông cũng cần phải chăm sóc. Bằng không, da khô ráp, hoặc bóng nhẫy dầu, nhăn nheo xấu xí, đến lúc ra phố cùng Tưởng Ngọc Oánh, người ngoài lại tưởng cô là tiểu mỹ nữ được ông chú bao dưỡng thì còn ra thể thống gì?
Cho nên, việc dưỡng da, anh hoàn toàn nghiêm túc.
Hôm sau là ngày nghỉ. Cả hai chẳng có kế hoạch đi đâu. Tạ Lợi ngủ một giấc thật say, tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng Tưởng Ngọc Oánh bên cạnh. Anh dụi mắt, duỗi người, rồi chợt ngẩn ngơ khi nhìn khoảng trống bên gối. Không biết từ bao giờ, anh đã quen với việc có một người nằm cạnh mình lúc ngủ.
Bình thường buổi sáng Ngọc Oánh dậy sớm, nhưng sẽ đúng giờ quay lại đánh thức anh. Hôm nay là ngày nghỉ nên cô để anh ngủ nướng. Tạ Lợi cầm điện thoại đầu giường, nhìn lên mới giật mình: đã 10 giờ! Vừa ngáp vừa vào phòng tắm rửa mặt, thay bộ đồ thoải mái, rồi đi xuống lầu.
Ngọc Oánh đang ngồi ở phòng khách xem TV, còn hai đứa nhỏ chẳng biết đi đâu từ sớm. Tạ Lợi hỏi:
"Bọn chúng đâu rồi?"
Ngọc Oánh đáp:
"Cả hai đi ra ngoài từ sáng, hình như đều có hẹn riêng".
Tạ Lợi nghe là hiểu ngay. Tạ Tư Tề thì không cần nói cũng đoán được đi gặp ai, còn Tạ Tư Vận… Con bé vừa thi xong kỳ cuối, chắc đang tranh thủ vui chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!