Những lời Tạ Quân nói thực ra không sai. Người ngoài có thể không biết, nhưng những cổ đông và lãnh đạo cấp cao ngồi trong phòng họp này ai chẳng rõ tình hình thật sự của Tạ Thị.
Từ mấy năm trước, chính Tưởng Ngọc Oánh đã tiếp quản văn phòng chủ tịch, hầu hết các báo cáo, các cuộc họp nội bộ đều do nàng trực tiếp tham dự và xử lý.
Nếu nói ai là người nắm rõ hoạt động của Tạ Thị nhất, thì ngoài Tạ Lợi, chỉ có Tưởng Ngọc Oánh điều đó không còn gì để nghi ngờ.
Nhưng để một người phụ nữ ngồi lên đầu mình, nắm quyền điều hành cả tập đoàn?
Người đầu tiên phản đối, tất nhiên là Tạ Hàng.
Giọng ông ta đầy châm chọc:
"Tiểu thúc, ngài hồ đồ rồi. Giờ A Lợi nằm trong bệnh viện, thì vợ em ấy phải ở bên chăm sóc mới đúng chứ. Đây là lúc em ấy cần cô ta nhất."
Tạ Quân nhìn ông ta, ánh mắt bình thản nhưng sắc bén:
"Tư Tề còn trẻ, cũng nên vào bệnh viện chăm ba. Nó chưa từng điều hành công ty, kinh nghiệm bằng không."
Ông ngừng một chút, giọng bỗng nặng hơn:
"Tôi già rồi, nhưng lời tôi vẫn còn trọng lượng. Chuyện ở đây, là cậu có quyền quyết định hay tôi?"
Câu nói đó như tát thẳng vào mặt Tạ Hàng.
Ai cũng biết, trong Tạ Thị, người có tiếng nói sau cùng vẫn là Tạ Quân.
Tạ Hàng chẳng qua là họ hàng xa, trong tay chỉ nắm 5% cổ phần cha mình để lại, nói thẳng ra thì chẳng khác gì bù nhìn.
Thấy ông ta cứng họng, mấy giây sau đã có người khác đứng ra.
"Tạ lão tiên sinh, ngài có thể chưa biết," một giọng trung niên ôn hòa vang lên, "trước đây Tạ tổng từng nói qua, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần Tiểu Tạ tiên sinh ở đây, ông ấy vẫn có thể yên tâm."
"Dù tình hình hiện tại thế nào, điều đầu tiên chúng ta cần xem xét vẫn là ý nguyện của Chủ tịch Tạ. Trước đây ông ấy từng nói rõ, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chúng ta nên tôn trọng sắp xếp của ông."
Người lên tiếng là một thành viên hội đồng quản trị có tiếng trong Tạ Thị. Từ thời Tạ Quân Cùng còn tại vị, ông ta đã là công thần của tập đoàn. Dưới quyền còn nắm giữ cổ phần ở nhiều công ty con, địa vị và uy tín đều không thể xem thường. Trong giới kinh doanh, ông được xem là một trong những nhân vật kỳ cựu và có ảnh hưởng nhất của Tạ Thị.
"Huống chi," ông tiếp tục, "hiện giờ Tạ tổng vẫn đang hôn mê, mà tập đoàn lại không có phó chủ tịch. Khi chủ tịch tạm thời không thể đưa ra quyết định, việc chọn người đại diện quyền điều hành là trách nhiệm của hội đồng quản trị. Xét đến ý nguyện trước đây của Tạ tổng, tôi cho rằng để Tiểu Tạ tạm thời đảm nhiệm vị trí đại lý chủ tịch là lựa chọn phù hợp nhất."
Lời ông nói trôi chảy, lý lẽ rõ ràng, vừa hợp tình hợp lý, vừa giữ được thể diện cho tất cả mọi người.
Dù là lời hay hay lời dở, ông đều nói trước, khiến người khác khó mà phản bác.
Không ngoài dự đoán, trong phòng họp lập tức vang lên nhiều tiếng phụ họa, vài người gật gù tỏ vẻ tán đồng tình thế nghiêng dần về một phía.
Tạ Lợi đúng là từng nhắc đến chuyện đó nhưng chỉ nói riêng với vài người. Thế mà giờ, không biết từ đâu lại có một đống người cùng nhau "nhớ ra", ai cũng nói mình từng nghe qua. Rõ ràng là có người đang cố tình đẩy chuyện này đi xa.
Tạ Quân ho khan liên tục, ánh mắt dần trầm xuống. Lúc này ông mới thật sự nhận ra công ty mà ông từng gây dựng, giờ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Mặc dù ông và Tưởng Ngọc Oánh cộng lại nắm hơn 20% cổ phần, nhưng nếu nhóm kia đồng lòng chống lại, thì quyền lực trong tay ông chẳng khác gì hư danh.
Không có Tạ Lợi ở đây chống lưng, bọn họ có cả nghìn cách để gây khó dễ cho Tưởng Ngọc Oánh.
Ông liếc nhìn sang phía nàng, lại thấy Tưởng Ngọc Oánh vẫn bình tĩnh đến lạ. Thấy vậy, ông mới khẽ thở ra, coi như yên tâm phần nào.
Ngay khi Tạ Quân Cùng định buông xuôi, chuẩn bị để buổi họp kết thúc theo hướng đã định sẵn, vị giám đốc sắp sửa công bố kết quả lại bị cắt ngang bởi một tràng cười nhẹ.
"Còn gì để nói nữa, Tưởng nữ sĩ?" người kia hơi nhíu mày hỏi, giọng không giấu được khó chịu.
"Ông nói đúng," Tưởng Ngọc Oánh mỉm cười, "nếu là tình huống bình thường thì lý do của ông rất hợp lý. Nhưng... ở đây, lý do đó hoàn toàn không thành lập."
Tưởng Ngọc Oánh đưa tay ra sau. Cao trợ lý lập tức bước tới, đặt một tập hồ sơ dày lên bàn trước mặt nàng. Tưởng Ngọc Oánh mở túi hồ sơ, rút ra một văn kiện, đặt ngay ngắn trên bàn họp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!