Không ổn, không ổn chút nào.
Trì Vãn nghĩ, nếu nàng có được dáng vẻ quyến rũ như các tỷ tỷ ở Giáo Phường Ty, thì đã múa một điệu để quyến rũ Ngu Cửu Châu rồi. Dù sao cũng còn hơn là khổ công thuyết phục.
Chỉ tiếc rằng Ngu Cửu Châu không phải kiểu người mê sắc đẹp bên ngoài.
Thôi, nàng lại nghĩ vẩn vơ cái gì vậy? Ngu Cửu Châu có thích hay không, liên quan gì đến nàng? Nàng đâu thật sự muốn thành thân với đối phương.
Chỉ cần Ngu Cửu Châu chịu trọng dụng nàng là được. Với tính cách của nàng ấy, nếu sau này chính biến thất bại, cũng sẽ thu xếp đường lui ổn thỏa cho thuộc hạ trung thành. Tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng.
Huống hồ nàng đâu có tham vọng gì lớn lao chỉ mong có thể rút lui an ổn, sống cuộc đời ẩn danh là đủ. Mà chuyện ấy với Ngu Cửu Châu thì đâu khó.
Vấn đề là hiện tại có quá nhiều người đang theo dõi nàng. Mỗi cử động đều bị nhìn chằm chằm, không thể dễ dàng rút lui.
Trì Vãn tựa vào bên cạnh, trong lòng ôm một bình nước nóng. Nàng vốn không lạnh, chỉ là muốn ôm lấy thứ gì đó cho ấm tay.
"Mùng năm ta muốn đến huyện Thanh Viễn một chuyến, cùng Lư Trinh bàn bạc vụ thôn tính ruộng đất của dân. Điện hạ có cần ta mang về thứ gì không?"
Nghe vậy, Ngu Cửu Châu theo bản năng nhìn về chiếc chuông gió bên khung cửa sổ. Từ khi treo lên đến nay, nó chưa từng phát ra tiếng.
Người kia lại đi mua chuông gió vào giữa mùa đông, cửa sổ thì luôn đóng kín, chuông gió treo ở đó chẳng có tác dụng gì.
Thế nên Ngu Cửu Châu nhàn nhạt nói: "Không cần mua chuông gió."
Trì Vãn: "..." Nàng chỉ thấy nó đẹp mắt nên mua về thôi, đâu ngờ mùa đông gió không lọt qua cửa, nên chỉ mở hé cửa sổ nhỏ để thông gió.
"Biết rồi."
Ánh mắt Ngu Cửu Châu thoáng hiện lên một tia ý cười, rồi lại tan biến nhanh chóng: "Buổi chiều nếu ngươi không bận gì, thì đến Hoàng Thành Ty nhận người đi."
"Xuân Quy, đưa danh sách nhân sự của Hoàng Thành Ty cho phò mã xem."
Đây là một tập hồ sơ đã được chuẩn bị kỹ từ sớm. Bên trong ghi rõ toàn bộ nhân sự của Hoàng Thành Ty.
Chỉ huy sứ tiền nhiệm, hai vị chỉ huy đồng tri đang giữ chức đều là tòng tam phẩm, hai vị chỉ huy thiêm sự là chính tứ phẩm.
Nam ty phụ trách xử lý án trong nội bộ Hoàng Thành Ty, Bắc ty lo những vụ án bên ngoài, còn có Thập Tam Vệ sở, mỗi vệ sở có hơn một nghìn binh lính, do Thiên Hộ phụ trách.
Tính sơ sơ, người trong tay Trì Vãn sẽ lên tới một vạn rưỡi.
Những người này có bao nhiêu kẻ thực sự nghe lệnh nàng thì chưa biết, nhưng chỉ cần có hơn một vạn người dưới quyền tại kinh đô, đó đã là thế lực không nhỏ.
Tờ danh sách mà Ngu Cửu Châu giao cho nàng, không chỉ ghi rõ thông tin từ bách hộ trở lên, mà còn có cả lai lịch, xuất thân, mối quan hệ, để nàng tiện theo dõi và nắm chắc tình hình.
Trì Vãn vô cùng bất ngờ. Nàng vừa mới nhận chức Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Ty, vậy mà Ngu Cửu Châu đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, giao hết vào tay nàng.
"Chỉ huy đồng tri Hoàng Duyệt Trừng... có thể tin được sao?"
Nàng nghiêng đầu hỏi. Xuân Quy lập tức đáp: "Nàng là người của chúng ta."
Ngu Cửu Châu đem toàn bộ nhân sự của mình giao phó, chẳng phải là đưa toàn bộ thế lực Trưởng Công Chúa phủ tại Hoàng Thành Ty vào tay nàng sao? Đây là mức tín nhiệm lớn đến mức nào?
"Điện hạ... tín nhiệm ta đến thế sao?" Trì Vãn ngạc nhiên hỏi. Dù hai người đã xây dựng được ít nhiều lòng tin, nhưng chuyện này vượt quá mức nàng tưởng.
Ngu Cửu Châu nhìn nàng, nhẹ giọng đáp: "Chẳng lẽ ta lại không thể?"
Có những lời nàng không nói ra, vốn không hợp với tính cách của nàng.
Xuân Quy lúc này như một phiên dịch tinh tế, lên tiếng thay: "Phò mã đã dâng phương thuốc, bất kể rơi vào tay ai cũng có thể mang về bạc triệu tài sản. Phò mã tín nhiệm điện hạ, thì điện hạ đương nhiên cũng sẽ tín nhiệm phò mã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!