Chương 46: (Vô Đề)

Trì Vãn đến sân của Thái Phu Nhân, nơi đây trang nghiêm và có phần cổ kính, là chốn hiếm hoi trong Bá Phủ còn giữ được phong thái của một gia tộc trăm năm.

Nàng vừa bước vào sân, thì một lão ma ma tiến lại nói: "Phò mã, Thái Phu Nhân xúc động quá mức nên đã ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Xin Phò mã cứ chờ tạm ở đây."

Trì Vãn liếc nhìn sân trời lạnh giá, nhíu mày hỏi thẳng: "Ý ngươi là bảo ta phải đứng ở đây chờ sao?"

Trong sân không thiếu nơi có thể ngồi uống trà, vậy mà lại không cho nàng ngồi, rõ ràng là có ý làm khó.

Lão ma ma vẫn cúi người đáp: "Vâng, xin phò mã cứ chờ ở đây."

A, đúng là bày trò "ra oai phủ đầu".

Giọng Trì Vãn lạnh đi: "Thái Phu Nhân đã ngất mà không mời đại phu? Nếu người vô dụng thì ta có thể cho người đi gọi thái y đến."

Đi theo Ngu Cửu Châu lâu, nàng cũng học được bảy tám phần khí thế của đối phương, khi cần có thể khiến người khác lạnh sống lưng.

Lão ma ma khựng lại, có chút chột dạ:

"Phò mã, đại phu nói Thái Phu Nhân không đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi là được, tránh xúc động."

Trong nhà những lão ma ma như vậy gần như nửa đời làm chủ sự, chỉ là chủ tử cho chút thể diện, bản chất vẫn là nô tài. Người đứng sau bà ta là ai, Trì Vãn tạm thời không muốn truy xét.

Đã sai người mời nàng đến, lại giả vờ không gặp, còn để nàng đứng ngoài trời lạnh như vậy, rõ ràng là muốn phạt nàng đứng.

Trời giá buốt thế này, người bình thường đứng lâu rất dễ cảm lạnh, mà cảm mạo ở thời cổ coi như là bệnh nguy hiểm. Ý đồ của bên kia cũng rõ rành rành.

Trì Vãn nhếch môi. "Lúc thì bảo ngất xỉu, lúc thì lại bảo không sao, rốt cuộc là thế nào? Ngươi không nói, ta sẽ gọi thái y đến."

Gọi Thái y thì mọi việc sẽ lộ ra, lão ma ma kia chắc chắn không dám.

Từ sau khi Trì Vãn ra tay, Hầu gia chết, thế tử bị phế, nay Hoài An Hầu bị giáng làm Hoài An Bá, người nắm quyền trong phủ lại trở thành vị thứ nữ xưa nay không ai coi trọng.

Trước kia bà ta không ít lần khắt khe với Trì Tình, từ khi Trì Tình lên làm Bá gia, bà ta luôn nơm nớp lo sợ.

Trong phủ ai cũng biết chuyện Bá Phủ thay đổi là do nhị cô nương Trì Vãn đứng ra nói chuyện với bệ hạ. Mà những hạ nhân như bà ta, số phận chỉ là do chủ nhân một câu mà định đoạt, nói gì đến bệ hạ người mà ngày thường họ chẳng dám nhắc tên.

Nay chỉ một lời, đã có thể khiến cả phủ rung chuyển.

Nghe giọng Trì Vãn, lão ma ma càng khom lưng sâu hơn: "Phò mã, nô tỳ tuyệt đối không dám lừa ngài."

"Vậy nói xem, Thái Phu Nhân khi nào sẽ tỉnh?"

Trì Vãn chỉ cần một câu trả lời dứt khoát, nhưng đối phương cứ ấp úng mãi không nói được.

Hiển nhiên là cố ý gây khó dễ, tưởng làm vậy là ép được nàng sao? Thái Phu Nhân đã hơn năm mươi tuổi, mà còn cứ thích mưu tính chuyện như trẻ con.

Trì Vãn không buồn đôi co nữa, xoay người bỏ đi.

"Hôm nay ta gấp đến gặp bệ hạ, nếu vì các ngươi làm chậm trễ, đến lúc bệ hạ trách tội, ta sẽ nói rõ mọi chuyện."

Vừa mới bước ra khỏi sân, sau lưng đã vang lên tiếng quát giận dữ: "Đứng lại! Ngươi thật là hỗn xược! Cả phủ bị ngươi hại thành thế này, từ Hầu xuống Bá, ngươi sau này còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông Trì gia nữa! Bất hiếu phản nghịch, bày mưu hại chết phụ thân. Trì Vãn, tội ngươi không thể tha. Biết vậy ngay khi ngươi ra đời, nên đem ngươi dìm chết cho rồi."

Trì Vãn quay lại, thấy Thái Phu Nhân đứng nơi cửa, nàng bật cười. "Thái Phu Nhân dám đem những lời này nói với bệ hạ? Nói cho thiên hạ cùng nghe sao?"

"Người biết rõ nhi tử và tôn tử mình ăn hối lộ, chiếm ruộng dân, đẩy dân vào chỗ chết, rồi bị xử lý theo luật pháp. Sao lại không trách bọn họ, mà lại trách ta?"

"Trên đầu ba thước có thần minh. Ngày ngày lễ Phật, mà lại dung túng cho người nhà làm điều ác. Giờ bị quả báo, lại quay ra oán trách người khác?"

"Coi như họ phạm tội, ngươi cũng không nên đem chứng cứ dâng lên ngự tiền!" Thái Phu Nhân tức giận quát. "Trăm năm danh dự của Hầu Phủ đều bị ngươi phá nát!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!