Lời khen của Ngu Cửu Châu, Trì Vãn chỉ xem là lời khách sáo thông thường.
Nàng không biết rằng, đó là sự kỳ vọng của Ngu Cửu Châu dành cho nàng. Nàng hi vọng Trì Vãn có thể trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh mình.
Nhưng Trì Vãn cảm thấy lời khen ấy quá mức, "các thần" là gì chứ? Là thành viên Nội Các, là những người nắm giữ chính vụ Đại Chu, mà nàng chỉ mới mười chín tuổi, tuổi này mà vào Các, đúng là chuyện hoang đường.
Quy trình bình thường để tiến vào Nội Các vốn rất nghiêm ngặt, thi đỗ Tiến Sĩ, vào Hàn Lâm Viện rèn luyện, ra ngoài nhậm chức, rồi quay lại kinh đô, trở thành một trong Cửu Khanh, có thể làm Tuần Phủ hay Bố Chính Sứ, hoặc thậm chí Thượng Thư, rồi mới được chọn vào Các. Nhìn qua tưởng đơn giản, nhưng thực chất người đủ điều kiện thì nhiều, mà được vào thì rất ít.
Năm Thánh Nguyên thứ hai mươi tám, số người vào Các chỉ khoảng hai mươi. Trong khi đó, mỗi năm có đến vài trăm người đỗ Nhất Giáp và Thứ Cát Sĩ. Tính ra, mười người chưa chắc có một người vào Các. Có thể tưởng tượng hàm lượng vàng trong thân phận "các thần" quý giá đến mức nào.
Trì Vãn không dám nhận. Nàng còn chưa phải Tiến sĩ. Dù thân phận là học sinh Quốc Tử Giám, chưa thi Cử Nhân, vẫn có thể dựa vào thân phận ấm quan mà làm quan, nhưng vì nàng xuất thân dòng võ tướng, được ấm vào cũng là võ quan. Nếu thật sự cho nàng vào Các, e rằng bệ hạ sẽ bị văn nhân cả thiên hạ mắng chết.
(Ấm quan là làm quan nhờ vào công lao của cha ông, không cần thi cử.)
Huống hồ, nàng vốn cũng chẳng muốn làm quan to. Ở chốn kinh thành, mỗi ngày diễn kịch quyền mưu, có gì thú vị? Tìm một nơi yên tĩnh, làm thần y chẳng phải tốt hơn sao?
Với y thuật của nàng, chỉ cần tới một nơi nhỏ, gây dựng danh tiếng thần y, chắc cũng chẳng khó khăn gì.
Trì Vãn luôn cảm thấy Ngu Cửu Châu đang ám chỉ điều gì đó với mình, nhưng nàng lại không hiểu nổi đó là gì. Nàng đâu biết rằng, Ngu lão bản kia đang cố cho nàng một động lực, chỉ là vì quá không tưởng nên nàng chẳng lĩnh hội được.
Cuộc du ngoạn hôm nay, điều duy nhất khiến Trì Vãn thấy tiếc chính là nàng không được chơi gì cả. Suốt buổi chỉ tiếp khách, khi thì tiếp Vương Thượng, lúc lại tiếp Thủ Phụ, thật sự quá nhàm chán.
Trái lại, với Ngu Cửu Châu, chuyến xuất hành hôm nay đã đạt được mục đích. Nàng vốn đồng ý đi chơi cùng Trì Vãn, nhưng cuối cùng lại xử lý được không ít chuyện, chuyến đi cũng không uổng phí.
Ngu Cửu Châu đã quen với kiểu "du ngoạn" như vậy. Mỗi lần đi chơi, xung quanh đều là thị vệ vây quanh, chẳng có cơ hội tiếp xúc dân thường, trừ khi những người tham gia biểu diễn cũng là người bên mình.
Như trước kia, khi Hoàng Hậu còn khoẻ, bà sẽ dẫn theo các mệnh phụ tham gia hoạt động trải nghiệm chợ phiên, mỗi người bày bán một vài món, số bạc thu được dùng để giúp nạn dân hoặc quyên cho tiền tuyến. Đây vừa là việc thiện, vừa tạo tiếng vang.
Mới đầu, cũng từng có quan lại bắt lỗi Hoàng Hậu "phá quy củ thương nghiệp", nhưng khi ấy triều đình nghèo túng, hoàng đế cắn răng che chở, lâu dần thành lệ thường mỗi năm một lần, trở thành phong tục.
Ngu Cửu Châu thân là Trưởng Công Chúa, chỉ khi ấy mới có thể thật sự trải nghiệm cảm giác dân thường dạo chơi chợ.
Đó là sự khác biệt giữa nàng và Trì Vãn.
Trì Vãn cảm thấy chuyến đi hôm nay chẳng được chơi gì cả, chẳng coi là "du ngoạn". Còn Ngu Cửu Châu thì đã thấy mãn nguyện.
Bởi vậy, trên đường trở về, Trì Vãn thở dài một câu: "Lần sau nhất định phải dẫn điện hạ ra ngoài chơi cho thật vui."
Ngu Cửu Châu ngạc nhiên: "Hôm nay không tính là chơi à?"
"A?" Trì Vãn trợn mắt, "Vậy cũng gọi là chơi sao?"
Chỉ ngồi trên thuyền xem ca múa, ngắm cảnh qua cửa sổ thế mà cũng tính là chơi?
Trì Vãn nhìn Ngu Cửu Châu, ánh mắt bỗng mang theo đau lòng.
"Điện hạ, nàng thật sự là quá vất vả rồi."
Ngu Cửu Châu nhíu mày, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, bắt đầu thấy khó đoán Trì Vãn.
Nàng đường đường là Trưởng Công Chúa, mà ánh mắt người này nhìn nàng cứ như nàng là người chịu ấm ức gì đó, thật khiến người ta buồn cười.
Hai người vừa mới trở về phủ công chúa, đã có người đến báo: "Điện hạ, phò mã, Trì Minh Vũ đã chết. Trì Húc bệnh nặng, y giả nói không cứu nổi."
"Trong cung truyền ra, người đã chết vì kinh hoảng, chuyện đến đây là kết thúc. Hoài An Bá Phủ được lệnh đưa thi thể về an táng, bởi vì phạm tội nên không được tổ chức tang lễ lớn, con cháu chỉ được chịu tang ba ngày rồi phải an táng."
Nghe tin Trì Minh Vũ đã chết, Trì Vãn lập tức quay sang nhìn Ngu Cửu Châu.
Ngu Cửu Châu đã có tính toán. "Sáng mai, ngươi chọn thời điểm thích hợp tới Bá Phủ tế điện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!