Chương 43: (Vô Đề)

Ngu Cửu Châu đang từng bước nâng cao địa vị cho Trì Vãn. Nàng thẳng thắn nói với Lâm Thiên Đóa rằng không cần cứ cố chấp giữ suy nghĩ cũ, cho rằng phò mã vẫn là kẻ vô dụng như trước, không đáng tin và không thể trọng dụng.

Hiện tại, quan hệ giữa nàng và phò mã vô cùng tốt đẹp, đạt đến mức độ mà lời nói của Trì Vãn cũng có thể đại diện cho chính ý của nàng.

Sau khi rời khỏi khoang thuyền, Lâm Thiên Đóa vẫn còn hoang mang, không sao hiểu nổi. Một tên ăn chơi phế vật như Trì Vãn, vì cớ gì chỉ qua một đêm lại thay đổi hẳn, đến mức được Trưởng Công Chúa tín nhiệm như thế?

Sau cùng, nàng chỉ có thể đưa ra một kết luận gây chấn động, mà thực ra cũng là suy nghĩ giống với không ít người.

Ấy là, phò mã trước giờ đều đang giả bộ. Một thân nằm gai nếm mật, nhịn nhục bao năm chỉ vì mưu đồ báo thù. Mà đến lúc này, đã không còn ai có thể cản được nàng nữa. Đương nhiên cũng chẳng cần phải xem thường nàng như xưa.

Trì Vãn cũng không khỏi kinh ngạc. Nàng hiểu rõ dụng ý của Ngu Cửu Châu là đang cố ý ra mặt vì nàng, nâng đỡ cho nàng, gia tăng quyền lực cho lời nàng nói.

Lâm Thiên Đóa trước giờ luôn có cảm giác mình đang dối gạt Trì Vãn, đối với lời nàng nói cũng nửa tin nửa ngờ. Thái độ như vậy rất dễ ảnh hưởng đến sự hợp tác về sau. Nhưng từ lúc Ngu Cửu Châu mở miệng nói rõ, cục diện liền thay đổi hoàn toàn.

Ngu Cửu Châu đã công khai tỏ thái độ, nếu Lâm Thiên Đóa còn tiếp tục nghi ngờ Trì Vãn, thì không còn là không biết, mà là cố ý đối đầu.

Ngu Cửu Châu rất rõ năng lực kiếm tiền của Lâm Thiên Đóa. Nhưng đối với một người đang nắm quyền như nàng, loại thuộc hạ chỉ biết kiếm tiền... không có cũng chẳng sao.

Huống hồ đối với nàng, Trì Vãn còn quan trọng hơn tiền bạc gấp vạn lần.

Phải biết rằng, chỉ cần Trì Vãn tiện tay đưa ra một phương thuốc cũng có thể mang về lợi nhuận to lớn. Có hay không có Lâm Thiên Đóa, Ngu Cửu Châu đều có thể làm giàu. Chẳng qua Lâm Thiên Đóa có tài, thì sẽ kiếm được nhiều hơn một chút mà thôi.

Mà trên đời, người biết kinh doanh không thiếu. Nhưng phò mã, thì chỉ có một người.

Trì Vãn cười, đặt bát hạt dẻ đã bóc vỏ cẩn thận trước mặt nàng.

"Được điện hạ che chở, cảm giác thật không tệ."

Ngu Cửu Châu liếc mắt.

"..." Biết là được rồi, nói ra làm gì.

"Điện hạ, hay là để các mỹ nhân ban nãy trở lại đi? Tấu thêm nhạc, múa thêm khúc?"

Tâm trạng thoải mái, Trì Vãn lại nhớ đến những tiểu thư xinh đẹp, đàn hay múa giỏi không khỏi động lòng.

Ngu Cửu Châu cầm lấy một quả quýt ném nhẹ vào gáy nàng.

"Lột vỏ."

Trước kia Trì Vãn còn không chịu hầu hạ, giờ thì đã bị sai bảo đến khờ khạo.

Trì Vãn cười hì hì bóc quýt, nhưng lại không ăn chỉ đặt qua một bên.

Đúng lúc này, thị vệ bước vào bẩm báo: "Điện hạ, Bảo An Vương tới bái kiến."

Ngu Cửu Châu cau mày. Nàng vốn chẳng ưa gì cái kẻ giả dối kia.

Trì Vãn lên tiếng trước: "Điện hạ cứ nghỉ ngơi, ta đi xem là được."

Bảo An Vương muốn nịnh bợ Ngu Cửu Châu, hy vọng từ đó giành được thế lực đoạt vị. Nhưng hắn hiện tại chỉ mới vừa có được tấm vé vào cuộc đua, mà người muốn thắng đâu chỉ có một.

"Ừm."

Trì Vãn vừa định bước đi, Ngu Cửu Châu chợt nói một câu: "Không cần khách sáo."

Lời này là nhắn nhủ nàng không cần khách khí với Bảo An Vương.

Trì Vãn cười hỏi lại, giọng pha chút tinh nghịch: "Điện hạ là đang làm chỗ dựa cho ta sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!