Trời dần tối, xa giá của Trưởng Công Chúa đã rời phủ, đi đến bờ Khải Giang nơi mặt sông đã đóng băng.
Ngu Cửu Châu vừa rời khỏi phủ, bên phía hoàng đế liền nhận được tin tức, lập tức hỏi Uông Hải. "Phò mã đâu rồi?"
"Phò mã đã cho người đi bao một chiếc thuyền rồi ạ."
"Cái Trì Vãn này, cũng khá có tiền đó chứ. Trẫm nghe nói thuê một chiếc thuyền ở đấy giá không hề rẻ."
Uông Hải vội vàng đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, phò mã chỉ thuê một chiếc thuyền nhỏ thôi, chiếc đó thì..."
Hắn còn giơ tay mô tả kích thước, hoàng đế lập tức nghẹn lời.
"Nàng định để Châu nhi đạp nàng xuống sông à?"
Uông Hải cũng có chút ngại ngùng. "Có lẽ là phò mã không có tiền."
Không đời nào Trì Vãn không có tiền. Ngu Cửu Châu mỗi tháng đưa nàng ngàn lượng bạc, thuê một chiếc thuyền hoa không nổi thì thôi, đằng này thuê một chiếc du thuyền to một chút vẫn dư sức.
Nghe vậy, hoàng đế chỉ lắc đầu. "Phò mã với trẫm, đều là loại không có tiền."
"Hoàng hậu ban thưởng tiền cho nàng, nàng cũng lấy danh nghĩa của Châu nhi mà mua vật tư gửi ra ngoài. Tính tình cứng rắn thật đấy, nhất quyết không muốn chiếm tiện nghi của Châu nhi. Chỉ là hoàng hậu lại quá nuông chiều Châu nhi, mới để nàng bị sỉ nhục thế này."
Uông Hải đứng một bên không dám lên tiếng. Hoàng đế đang đánh giá Hoàng Hậu và Trưởng Công Chúa, đó đều là người thân ruột thịt của ngài, nô tài như hắn chỉ cần nghe là đủ.
"Thôi vậy. Uông Hải, ngươi bảo người truyền lời với phò mã, đêm nay mọi chi phí, trẫm sẽ thanh toán."
Cha vợ bỏ tiền cho con rể đi tán tỉnh con gái mình, đúng là lần đầu tiên có chuyện kỳ quái như thế.
Uông Hải cũng chỉ biết thầm nghĩ: "Người như thần sinh không được con cái, nên không hiểu nổi tâm tư người làm cha như bệ hạ."
Không chỉ Uông Hải sửng sốt, đến Trì Vãn khi nhận được lời truyền cũng ngớ người ra.
"Bệ hạ sợ ta không có tiền thật sao?"
Tiểu thái giám truyền chỉ cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, chỉ cười gượng."Bệ hạ là có ý như vậy."
"Thế thì được, thay ta tạ ơn bệ hạ."
"Phò mã yên tâm, nô tài nhất định truyền lời đầy đủ."
Thấy tiểu thái giám còn chưa đi, Trì Vãn hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Nô tài sẽ dẫn người theo sau thuyền của phò mã, ghi chép lại mọi khoản chi tiêu của phò mã trong đêm nay."
"Được, nhưng các ngươi đi xa một chút, đừng để điện hạ nhìn thấy."
Trì Vãn sợ bị lộ chuyện, bọn họ càng đi xa càng tốt.
Nàng đứng trên bến tàu bên bờ sông đã bắt đầu đóng băng, nhìn những chiếc thuyền hoa san sát trên mặt nước, có cả du thuyền bắt đầu lướt đi. Bên bờ cũng đã có người biểu diễn.
Đồ ăn rất phong phú, nàng tiện tay quét một vòng, mua mấy món ăn vặt, thịt nướng, bánh nướng, cùng một ít rượu ngọt, định quay lại bến tàu để lên thuyền ăn tiếp.
Trần Viễn đã thuê sẵn thuyền chờ nàng.
Trì Vãn đến hỏi: "Thuyền của ta là chiếc nào?"
Trần Viễn chỉ vào một chiếc thuyền to, sau đó lại hạ tay chỉ xuống phía dưới: "Phò mã, là chiếc này."
Ánh mắt nàng và tùy tùng nhìn theo, chỉ thấy bên cạnh chiếc thuyền lớn là một chiếc thuyền nhỏ xíu, giống như con kiến đứng cạnh voi vậy. Nhìn thế nào cũng thấy quá bé nhỏ, hoàn toàn lu mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!