Chương 38: (Vô Đề)

Cuối cùng, Ngu Cửu Châu vẫn không giải thích vì sao mình lại làm như vậy. Nàng trước sau vẫn luôn cho rằng, quân thượng thì không cần giải thích hành động với thần tử.

Chỉ là, thái độ của nàng cũng đã dịu lại, không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc ban đầu.

Trong phòng dần chìm vào yên tĩnh. Xuân Quy thấy bên trong không còn động tĩnh gì, bèn lấy lại vẻ nghiêm chỉnh bước vào.

Vừa rồi nàng và Hạ Khứ ở ngoài còn run bần bật. Bên trong rõ ràng đang cãi nhau, chủ yếu là giọng phò mã đang nói.

Hạ Khứ lo sốt vó, chỉ sợ điện hạ không vui, lỡ như nhất thời nổi giận liền giết luôn Trì Vãn.

Dù phò mã được bệ hạ trọng dụng, nhưng nếu là bạn lữ mà cãi nhau, điện hạ có ra tay, bệ hạ cũng khó mà xen vào.

Hạ Khứ định vào can ngăn, Xuân Quy cũng định thế. Không thể để điện hạ thật sự làm chuyện không kiềm chế được.

Vậy mà vừa chuẩn bị tâm lý xong thì bên trong lại hoàn toàn yên lặng.

Hạ Khứ không dám vào, sợ lỡ lời lại hỏng chuyện đành để một mình Xuân Quy bước vào.

Chính đường, Trì Vãn ngồi yên, sắc mặt vẫn còn giận. Nàng nói bao nhiêu cũng như nước đổ lá khoai.

Ngu Cửu Châu cũng thấy Trì Vãn có phần kỳ lạ. Thân là quân, nàng đã hạ mình nói đến vậy, đáng ra không dễ dàng gì. Dù không trực tiếp giải thích, thì cũng đã ngầm bày tỏ rõ ràng rồi, Trì Vãn còn muốn gì hơn?

Quả là sự khác biệt giữa thời đại, hay cũng có thể ví như sự mâu thuẫn thường thấy giữa bên A và bên B.

Bên A: Ta muốn đơn giản mà vẫn tinh tế, sang trọng.

Bên B: Làm cả trăm bản phương án, viết cả ngàn chữ báo cáo.

Cuối cùng bên A chê B không hiểu mình, bên B chỉ biết cảm thán: "Dù ngươi là kim chủ, cũng không thể chỉ một câu nói liền bắt ta làm trăm việc mà không nói rõ đầu đuôi."

Xuân Quy bưng khay điểm tâm, đặt một phần bên cạnh điện hạ, một phần bên cạnh Trì Vãn.

Trì Vãn khẽ gật đầu, nói nhỏ một tiếng cảm ơn, sau đó đứng dậy.

"Điện hạ, ta xin phép về trước."

Nàng trước giờ chưa từng quen gọi mình là "thần", nay lại càng không muốn nhắc đến điều đó nữa.

Trì Vãn vừa ra khỏi cửa, Ngu Cửu Châu im lặng giây lát, rồi lạnh giọng bảo Xuân Quy: "Ngươi, đi tiễn nàng."

Xuân Quy: "?"

Rồi cũng nhanh chóng hiểu ra, liền nhoẻn miệng cười.

"Tuân mệnh."

Vừa rồi trong phòng hai người nói gì, Xuân Quy nghe được không ít. Ngày thường phò mã còn chẳng dễ gì bước vào Viện Vĩnh Ninh, nay lại cần nữ quan cao nhất trong phủ đích thân đưa tiễn?

Đây rõ ràng là điện hạ không tiện mở miệng giải thích, lại sợ phò mã hiểu lầm, cho nên mượn tay Xuân Quy truyền ý.

Quan hệ giữa quân và thần vốn là như thế. Nhưng giữa hai người họ, còn là bạn lữ. Điện hạ vẫn chưa học được cách làm bạn đời, chưa biết mở lòng.

Xuân Quy thấy buồn cười, nhưng cũng rất nhanh làm theo phân phó.

Nàng phải chạy đuổi một đoạn mới bắt kịp Trì Vãn. Trong phủ không thể gọi to "phò mã", chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.

Trì Vãn chân dài, đi lại nhanh nhẹn, một bước bằng ba bước của Xuân Quy. Nếu không vì giữ dáng vẻ, Xuân Quy đã chạy rồi.

Khi Trì Vãn trở về tiểu viện của mình, thì Nguyệt Lạc đã bị Trần Cận sắp xếp đưa sang tiền viện. Nơi đây là hậu viện, theo quy củ thì ngoài phò mã ra, không có càn nguyên thứ hai nào được bước vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!