Mùng một tết, đêm qua tuyết lớn rơi phủ trắng cả kinh thành.
Cảnh sắc nơi này tươi đẹp như tranh vẽ, vốn nên là lúc để văn nhân mặc khách ngâm thơ đối họa, nhưng toàn thành lúc này lại đang bàn tán xôn xao chuyện xảy ra trong yến tiệc đêm giao thừa, một vị Hầu gia chết, một thế tử cũng mất mạng, phủ Hoài An Hầu giờ chỉ còn là Hoài An Bá phủ.
Điều gây chấn động nhất là người dẫn khởi tất cả chuyện này lại chính là nữ nhi phủ Hầu, là thê tử của Tần Quốc Trưởng Công chúa, nay đã là phò mã đương triều Trì Vãn.
Trong một tửu quán, vài người ngồi tụ tập, túm năm tụm ba bàn luận. Người thì vung tay kể như thể tận mắt chứng kiến, kẻ thì lấy cớ nói năng hàm hồ, không ít lời lẽ mang tính bất kính. Có người rõ ràng là học trò chuẩn bị thi cử nhân cố tình dẫn dụ người khác lỡ lời, chỉ mong bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
"Yến tiệc giao thừa thật đặc sắc, đáng tiếc không được thấy tận mắt. Nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến lòng ta xao động mãi không yên."
"Trương huynh à, ngươi muốn mượn cớ mắng phò mã, hay muốn lấy chuyện này nịnh nọt lấy lòng trên?"
"Nói năng hàm hồ! Bệ hạ đã ra chỉ dụ, phò mã Trì Vãn và Trưởng Công Chúa địa vị ngang với Quận Vương, sao ngươi dám nói lời bất kính?"
"Chúng ta là học sinh, trên thì trung với quân, dưới thì vì bá tánh. Gặp chuyện bất bình lẽ nào không được rút kiếm phản kháng? Chẳng lẽ tay cầm kiếm chỉ là để trang trí?"
"Trương huynh, ngươi nói vậy không đúng. Chuyện của phò mã không hẳn là sai. Có vài tin tức, nhiều người còn chưa biết."
"Ngươi nói thử xem."
Lúc này, Trì Vãn cũng đang đi ngoài phố.
Nàng vì muốn lấy lòng Ngu Cửu Châu, sáng sớm đã ra ngoài tìm chút đồ ngọt, muốn mua vài loại đường ngon hơn về làm món nàng ấy thích. Đường trong phủ công chúa tuy tốt, nhưng vẫn chưa đủ tinh tế. Nàng tìm khắp một vòng, nhưng chẳng có hàng nào tốt hơn, đành ghé vào một tửu lâu ven phố ăn chút gì lót dạ, tiện thể mua ít đường về thử xem sao.
Trong lúc ăn cơm, nàng vô tình nghe được những lời đàm tiếu trong quán. Có người mắng nàng, cũng có kẻ khen nàng. Nhưng rất hiếm có người chỉ ra rằng việc này vốn do hoàng đế phán quyết, hầu hết lời bàn tán đều xoay quanh mình nàng.
Không thể không nói, Ngu Cửu Châu làm việc rất nhanh, chuyện thân thế nàng là con gái Nhị cô đã lan truyền khắp Thánh Kinh.
Người đang nói trong quán kia, không biết là có ai sắp đặt hay chỉ là nghe được từ đâu, nói nhỏ: "Thực ra mẫu thân ruột của phò mã Trì Vãn là Nhị cô của nàng, cũng là vị nữ tướng duy nhất của phủ Hoài An Hầu hai mươi năm trước, hy sinh trên chiến trường."
"Nhưng mà không đúng lắm, phò mã năm nay mới mười chín, chẳng lẽ cách nhau có một năm?"
"Ngươi ngốc à, có ai mang thai một năm đâu? Mười tháng là đã sinh rồi. Tính ra thì tuổi đó cũng vừa khớp."
"Nói vậy, phò mã là đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ? Thế thì vì sao Hoài An Hầu phải nhận nàng làm con ruột?"
"Tất nhiên là vì tước vị! Bệ hạ năm ấy vì tưởng nhớ công lao của lão Hoài An Hầu, từng thương nghị muốn truyền tước cho Nhị lang Trì Minh Văn. Nhưng ai ngờ lại tử trận, công lao to lớn vậy, chẳng lẽ lại để một đứa trẻ chưa sinh ra nối tước? Ngươi nghĩ xem, hoàng đế có chịu không?"
"Ý ngươi là Trì Minh Vũ vì muốn giữ tước vị cho con mình, nên mới giả làm cha ruột của Trì Vãn?"
"Chính thế! Không chỉ vậy, ông ta còn âm thầm ghi tên phò mã vào gia phả dưới danh nghĩa Trì Minh Văn, ngoài mặt thì làm như nàng là con ruột, thực chất là để tránh sau này phò mã tranh tước với con mình."
"Thật là vô liêm sỉ!"
"Chuyện này chưa là gì. Có người còn nói cái chết của Trì Minh Văn cũng là do ông ta ngấm ngầm giật dây. Việc phò mã làm lần này, không thẹn với quân vương, không thẹn với bách tính, càng không thẹn với mẫu thân ruột của mình."
"Hay lắm!" Vị thư sinh họ Trương kia hét lớn một tiếng.
Người ngồi cạnh cười trêu: "Trương huynh còn định cầm kiếm đi chém phò mã không?"
"Chém cái gì! Nếu ai muốn chém phò mã, thì bước qua xác ta trước!"
Trì Vãn nghe xong, vô cùng kinh ngạc nàng vô tình lại có thêm một fan trung thành.
Nhưng có người lại nói: "Phò mã thì tốt thật, nhưng chuyện đêm qua có người chết ngoài cung, người nhà của nạn nhân nên làm thế nào đây? Triều đình có định đoạt gì không?"
"Bệ hạ nói sẽ đợi khai triều rồi bàn tiếp."
"Mùng sáu mới khai triều mà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!