Trì Vãn cười nhạo một tiếng: "Vương Phủ Doãn, ta cùng ngươi tấu trình một chuyện, cớ sao lại cắt ngang lời ta? Hay là sợ ta nói ra điều gì bất lợi cho ngươi?"
Câu nói này khiến mọi người đều bắt đầu ngờ vực chẳng lẽ Trì Vãn thật sự nắm giữ chứng cứ gì đó có thể lật đổ Vương Cẩn, nên hắn mới sợ hãi không cho nàng lên tiếng?
Vương Cẩn lạnh mặt, chắp tay nói với Thánh Nguyên Đế: "Phò mã, thần vì nước vì dân, có gì mà phải sợ? Bệ hạ, phò mã như thế, thật quá bá đạo..."
"Đến cùng là ai bá đạo?" Trì Vãn tức giận ngắt lời, "Bản phò mã đang nói chuyện, ngươi liên tiếp cắt lời, chỉ sợ ta mở miệng thì không còn chỗ cho ngươi xoay xở nữa? Chẳng lẽ triều đình Đại Chu này chỉ cho phép một mình Vương Cẩn ngươi cất tiếng?"
"Nếu ngươi là quan chức Đại Chu, thì ta cũng vậy! Ngươi có thể lên tiếng, cớ sao ta lại không thể? Hay là ngươi khinh thường ta xuất thân từ hàng huân quý?"
Lời này vừa nói ra, các huân quý trong triều đều quay sang trừng mắt nhìn Vương Cẩn. Dù gia thế bọn họ hiện nay có phần sa sút, nhưng tổ tiên đều là người đã theo Thái Tổ, Thái Tông vào sinh ra tử lập nên giang sơn. Con cháu họ đời nay được hưởng tước vị, sao có thể để người khác khinh thường?
Trì Vãn đánh thẳng vào điểm nhạy cảm, khiến Vương Cẩn tức đến nghẹn lời. Dù hắn là Phủ Doãn Thánh Kinh, chức quan lớn, nhưng ở đây toàn là đại thần từ tam phẩm trở lên, chưa kể huân quý còn có địa vị cao hơn, nên cũng chẳng dám phản bác.
Lúc này, có người bước ra khỏi hàng:
"Thần là Vũ Khang Bá, Chỉ Huy sức Tả Vệ Cấm Quân Đoàn Vân, xin hạch tội Vương Cẩn lạm quyền trước mặt bệ hạ! Bệ hạ còn chưa mở miệng, hắn dựa vào đâu mà cắt lời phò mã? Phò mã là thành viên hoàng thất, Vương Cẩn tính là gì chứ!"
Lời đầu thì còn khách khí, đoạn sau thì lộ rõ bản tính thô lỗ của võ tướng.
Nhưng Thánh Nguyên Đế lại thích điểm đó, bèn nói: "Được rồi, Vũ Khang Bá, ngươi lùi xuống đi. Vương Cẩn, câm miệng! Phò mã nói tiếp."
Trì Vãn liếc nhìn Đoàn Vân, rồi bước ra trình tấu chương, nội dung vẫn như bản trước đã trình lên Thánh Nguyên Đế, lần này còn mang theo chứng cứ lấy được từ Thanh Viễn huyện.
"Bệ hạ, đây là tấu chương của thần, còn có chứng cứ liên quan đến việc mà Vương Phủ doãn gọi là 'thôn tính ruộng đất, bức tử dân đen' đây mới là chân tướng."
Thánh Nguyên Đế hài lòng nhìn nàng. Nàng không hề nói rằng mình đã dâng tấu trước đó, bởi nếu nói ra, khác nào trách vua đã đốt mất tấu chương. Mà như thế lại hóa ra nàng không hiểu quy củ, may mà Trì Vãn biết điều.
Ông phất tay ra hiệu cho thái giám mang tấu chương lên.
Nội dung vẫn y như lần trước ông đã xem, chỉ là lần này kèm theo chứng cứ xác thực rằng chính phủ Hoài An Hầu mới là bên thôn tính ruộng đất, không hề có bằng chứng nào chống lại Trưởng Công Chúa. Ngược lại, chứng cứ mà Vương Cẩn dâng lên thì không đầy đủ.
Hai xấp tài liệu được đặt lên long án, cả hai bên đều không biết trong tay đối phương là gì, đặc biệt tấu chương của Trì Vãn, ngoài nàng ra chỉ có ba người biết là Lư Trinh, Trần Viễn và Ngu Cửu Châu.
Thánh Nguyên Đế liếc nhìn Trung Sơn Vương, rồi lại nhìn sang Ngu Cửu Châu, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hoài An Hầu. Lúc này, Hoài An Hầu toát mồ hôi lạnh, chỉ lo tấu chương của Trì Vãn nhắm thẳng vào mình.
Hắn không dám mở miệng biện giải, vì trong tấu chương không hề nêu đích danh hắn nếu bây giờ nhảy ra phản bác, chẳng khác nào tự nhận tội.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, Thánh Nguyên Đế đã có tính toán trong lòng.
"Vương Cẩn nói Trưởng Công Chúa phủ thôn tính ruộng đất, bức tử dân chúng. Nhưng trong tấu chương của phò mã, lại có chứng cứ xác thực cho thấy những việc đó là do Hoài An Hầu phủ gây nên."
Giọng của ông không rõ vui buồn, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng lời của Vương Cẩn chỉ là lời nói suông, còn Trì Vãn thì có chứng cứ. Hơn nữa, ông cũng không nói "Trưởng Công Chúa", mà chỉ nói "Trưởng Công Chúa Phủ" một chữ khác nhau, ý nghĩa cũng khác hẳn. Trưởng Công Chúa Phủ có thể do người hầu hoặc thuộc hạ làm, không liên quan trực tiếp đến chủ nhân.
Thánh Nguyên Đế vốn muốn bồi dưỡng Ngu Cửu Châu, nàng là nữ nhi ruột thịt của ông, đại diện cho thể diện của hoàng thất.
Ngu Cửu Châu là người được cả thiên hạ dõi theo, là biểu tượng của đế vương, chưa kể nếu sau này ông còn có thể sinh thêm một hoàng tử, thì nàng sẽ trở thành tỷ tỷ, có thể gánh vác trọng trách phò tá đất nước. Vì thế, ông không muốn để một chuyện nhỏ như vậy làm tổn hại danh tiếng của nàng.
Đời trước, cũng chính vì lý do này mà ông sốt sắng kết án, đổ hết tội lên đầu người hầu của Trưởng Công Chúa Phủ. Nhưng danh tiếng của Ngu Cửu Châu vẫn bị ảnh hưởng. Lần này, ông có lựa chọn khác hi sinh Hoài An Hầu phủ.
Dù làm vậy cũng ảnh hưởng đến thể diện hoàng đế, nhưng nếu phải chọn giữa con gái ruột và một vị hầu gia, thì có gì mà phải do dự?
Nhìn Hoài An Hầu đang sốt ruột muốn biện giải, Thánh Nguyên Đế bỗng cao giọng nói: "Hôm nay là giao thừa, trẫm không muốn trừng phạt bất cứ ai. Chuyện này để sau khai triều rồi bàn tiếp."
Sau đó, ông quay sang Trì Vãn: "Trì Vãn, trẫm phong cho ngươi làm Trung Cần Khinh Xa Đô Uý, ban phong hào Minh Uy Tướng Quân, kiêm nhiệm chức Tuyên Phủ Sứ. Ngoài ra, Thanh Viễn Huyện Tri Huyện vẫn để ngươi tiếp tục đảm nhiệm, chờ tìm được người phù hợp mới điều ngươi đi làm việc khác."
Trì Vãn ngỡ ngàng đây chẳng phải là lấy công chuộc tội sao? Thậm chí còn được phong thưởng hậu hĩnh.
Khinh Xa Đô Uý là quan văn chính tam phẩm, giờ lại được phong thêm hào hiệu Minh Uy Tướng Quân (chính tứ phẩm võ tướng), kiêm chức Tuyên Phủ Sứ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!