Chương 32: (Vô Đề)

Đêm giao thừa, tiệc tối được tổ chức tại Hàm Nguyên Điện.

Các huân quý đại thần đã sớm vào cung, phu nhân của họ cũng đến từ sáng sớm, vốn dĩ nên vào cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương. Nhưng Hoàng Hậu lấy lý do thân thể không khỏe, khéo léo từ chối gặp mặt.

Vậy mà chỉ một khắc sau, Quý Phi đã tự mình triệu kiến các phu nhân ấy vào cung. Người có cáo mệnh thì thuận theo mà vào, kẻ không có cũng rộn ràng chen bước, chẳng khác nào bướm thi nhau lao vào ánh lửa.

Khi Trì Vãn nghe tin này, thì chính Hạ Khứ người luôn theo sát Ngu Cửu Châu đã không nhịn được, bực tức phun một tiếng: "Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương giữ vững Đông Cung nhiều năm, người không gặp là chuyện của Trung Cung. Quý Phi là gì mà dám ra mặt triệu kiến cáo mệnh?"

Trung Cung vẫn còn, vậy mà Quý Phi lại dám tự mình làm chủ thật đúng là quá ngông cuồng.

Ngu Cửu Châu duỗi tay, để Xuân Quy giúp nàng mặc áo khoác. Trên áo choàng thêu hoa văn mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng mà thanh quý.

Quý phi vốn dĩ đã ngông cuồng. Ở kiếp trước, nàng ta được phong làm Thọ An Thái Phi một phong hào chỉ có Thái Hậu mới có thể sở hữu. Đến cả mẫu hậu của nàng cũng chưa từng có vinh quang ấy.

Về sau nàng mới biết, Thọ An Thái Phi khi đó đã âm thầm đi theo Bảo An Vương, cùng hắn mưu đồ.

Trì Vãn cũng biết đến vị Quý phi này.

Trong truyện, nhân vật chính từng có một phân cảnh "diễn trò" với nàng, nhưng Quý phi lại tưởng rằng mình đã gặp được tình yêu chân thật.

Tuy nhiên, trong tiểu thuyết gốc không hề miêu tả cụ thể giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ ám chỉ mà thôi.

"Ngươi lại lắm lời nữa rồi, Hạ Khứ." Xuân Quy than nhẹ, vẻ bất đắc dĩ. Cái miệng của Hạ Khứ, ai nghe cũng phải đau đầu.

Hạ Khứ hừ một tiếng: "Ta chỉ nói trước mặt điện hạ thôi. Ra khỏi cửa này, ta câm như hến."

Sự thật đúng là như thế. Ở phủ Trưởng Công Chúa, nàng nói nhiều bao nhiêu cũng chẳng ai cấm cản, nhưng một khi đã ra khỏi cửa, nàng là Hạ tướng quân cao cao tại thượng, không ai dám khinh thường.

Trì Vãn bật cười. Lúc này, nàng vừa lúc ngước nhìn lên.

Ngu Cửu Châu đã khoác áo bào, màu nhạt, lót thêm khăn quàng bên ngoài, áo choàng thêu hoa sen ngậm sương, sắc phục tinh tươm mà thanh nhã, rực rỡ mà không mất đi vẻ siêu nhiên, thoát tục như tiên nhân giữa hồng trần.

Dân phong Đại Chu vốn không quá khắt khe. Lộ xương quai xanh cũng không sao. Tiền triều thậm chí còn chuộng y phục cổ thấp, giờ chỉ vì tiết trời lạnh, nên ăn mặc kín đáo hơn đôi chút mà thôi.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, đoàn người bắt đầu lên đường tới Hàm Nguyên Điện.

Ngu Cửu Châu ngồi trong bộ liễn, mọi người theo sát phía sau.

Giữa đường, họ vừa hay gặp nghi trượng của Quý Phi từ lối rẽ khác đi tới. Nếu đem so với bộ liễn của Trưởng Công Chúa, thì chỉ như môn sinh gặp lão sư kém xa cả về hình thức lẫn quy cách.

Thoạt nhìn, nghi trượng của Quý Phi cũng hoa lệ rực rỡ, nhưng so ra chẳng bằng ai. Vừa so sánh, thì lộ ngay mọi khiếm khuyết.

Hai đoàn chạm mặt, tất sẽ có một bên nhường đường.

Ngu Cửu Châu là đích trưởng công chúa, dù là phi tần Hoàng Đế cũng phải hành lễ, trừ khi là Hoàng Hậu mới có thể khiến nàng nhường bước. Mà hiện giờ, Đại Chu lại không có Thái Hậu.

Hạ Khứ bắt lấy thời cơ, cao giọng quát: "Trưởng Công Chúa điện hạ giá đáo, còn không tránh đường!"

Trong bộ liễn, Quý Phi siết chặt tay vịn, ngón tay trắng bệch. Một lúc sau, bà ta nghiến răng hạ lệnh: "Thả bản cung xuống."

Quý Phi bước ra khỏi liễn, đành hành lễ trước. Đó chỉ là bán lễ, nhưng những người đi theo phía sau đều phải hành đại lễ.

Quy cách xuất hành của Trưởng Công Chúa không phải người như Quý Phi có thể so bì. Mỗi chi tiết từ nắp ô, nghi trượng, phiến quạt đều nhiều hơn, tinh mỹ hơn, xa hoa hơn. Số người hầu đi theo cũng đông gấp bội.

Ngoài các nữ quan thân cận, cung nữ và thái giám theo hầu Ngu Cửu Châu cũng hơn mấy chục người. Mà đó còn là ở trong cung, nếu là xuất hành bên ngoài, có thêm thị vệ theo sau, mỗi lần đi đâu ít nhất cũng cả ngàn người vẻ uy nghi ấy chẳng khác gì long giá của Hoàng Đế.

Ngu Cửu Châu ngồi yên trong bộ liễn, bên ngoài không ai thấy được nét mặt nàng. Đoàn người lặng lẽ đi ngang qua Quý Phi.

Trì Vãn không nhìn rõ sắc mặt Ngu Cửu Châu, nhưng nàng thấy Quý phi mặt mày đen kịt, sắc mặt âm trầm hiển nhiên là không cam lòng. Nhưng một người không phải Hoàng Hậu, lại dám mong đích trưởng công chúa hành lễ? Dã tâm cũng thật lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!