Chương 31: (Vô Đề)

Trì Vãn thực lòng cảm thấy người tuyết mình nặn rất đẹp, hoàn toàn hài lòng với tay nghề của bản thân.

Chỉ là nàng quá mức thẳng thắn, khiến Ngu Cửu Châu lại lần nữa rơi vào im lặng.

Trì Vãn nghi hoặc quay sang nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ sao vậy? Không ở bên Hoàng Hậu nương nương lâu hơn một chút?"

Trong lòng nàng vốn nghĩ, lần này Ngu Cửu Châu hồi cung, hẳn sẽ ở lại trò chuyện lâu cùng mẫu hậu.

"Thân thể mẫu hậu hơi mỏi." Ngu Cửu Châu đáp, giọng bình thản, không rõ đang nghĩ điều gì.

Giữa hai người, thật ra vẫn còn một khoảng cách, lời để nói cũng chẳng nhiều. Thẳng thắn mà nói, Trì Vãn và Ngu Cửu Châu hiện tại còn chưa tính là "đồng minh chân chính".

Trì Vãn muốn cùng Ngu Cửu Châu hình thành quan hệ hợp tác sâu hơn. Chỉ cần hai người đồng lòng, chí ít trước khi công chúa thành công, nàng còn có thể giữ được mạng sống. [Editor: hợp tác sau lòi ra một cục mới ghê chứ :)))]

Ngu Cửu Châu sẽ không giết nàng, cũng sẽ không để người khác động tới nàng.

"Điện hạ, nàng có thích tuyết không?"

Trì Vãn ngước nhìn những bồn hoa phủ tuyết trắng. Tuyết vương trên lá cây, xen giữa những mảng xanh như một bức họa tinh khôi khiến lòng người tươi sáng.

"Ngươi thích sao?" Ngu Cửu Châu hỏi lại, không trực tiếp trả lời.

Đối với nàng, tuyết không phải là thích hay không thích, mà là một khung cảnh khó thể tách rời khỏi tâm trạng bậc đế vương, nội tâm của người trên cao vốn không thể dễ dàng để lộ.

Trì Vãn gật đầu, đáp nhẹ: "Cũng thích đôi chút."

"Tuyết vốn là vật tô điểm cho thi văn mặc khách, là mong mỏi được mùa của bách tính. Nhưng năm nay, lại hóa thành tai họa lấy mạng người." Ngu Cửu Châu hôm nay xử lý công vụ từ sớm, đều là chuyện liên quan đến nạn tuyết ở Vũ Thành.

Mùa thu nàng còn ở đó, đến mùa đông thì cho người phối hợp điều phối cứu trợ, mỗi ngày đều phải nhận tin báo trực tiếp.

Không chỉ riêng Vũ Thành, cả vùng Yến Bắc đều chịu ảnh hưởng nặng. Mỗi ngày đều có người chết rét, chết đói. Ấy vậy mà kinh thành chỉ phái người mang theo vẻn vẹn mười vạn lượng bạc cứu tế. Ý Nội Các là, nếu không đủ thì cho địa phương tự xoay xở.

Cao Chính được Thánh Nguyên ưu ái là nhờ hai điều, biết kiếm tiền và biết tiết kiệm. Tâm tư tính toán đều tỉ mỉ vô cùng.

Quốc khố Đại Chu mỗi ngày một trống rỗng, năm nay dùng tiền của sang năm, sang năm lại lấy phần của năm kế tiếp mãi mãi chẳng đủ.

Trì Vãn không rõ quy trình cứu tế thời cổ, nhưng trong sách có ghi gặp tuyết tai thì phát chẩn, phân phát vật tư, có thể dùng muối để tan tuyết. Nàng học sử khá, biết rõ muối trong cổ đại là thứ cực kỳ quý hiếm. Đặc biệt là tế muối thứ chỉ có vào thời kỳ kỹ thuật tinh luyện đã phát triển. Khi ấy, dân mới bắt đầu dùng loại muối này để ăn.

Nghĩ tới đây, nàng liền hỏi: "Điện hạ có biết Đại Chu hiện giờ đang ăn loại muối gì không?"

Câu hỏi này khiến Ngu Cửu Châu hơi nhíu mày. Một tiểu thư huân quý như Trì Vãn, làm sao lại không biết chuyện cơ bản thế?

Hạ Khứ đứng bên cười khẽ: "Phò mã thật thú vị. Ngày ngày ăn muối mà chẳng biết muối từ đâu tới."

Xuân Quy không nói lời nào, lặng lẽ đá nhẹ nàng một cái. Trong lòng chỉ thầm nghĩ 'ngươi không thể im miệng một lát sao?'.

Hạ Khứ bực mình: "Ngươi đá ta làm gì!"

Xuân Quy mặc kệ, nếu không nhờ điện hạ khoan dung, chỉ sợ cái miệng này của Hạ Khứ đã đắc tội không biết bao nhiêu người.

Trì Vãn không để tâm, thật sự nàng không biết người xưa ăn loại muối nào. "Thế còn muối biển thì sao?"

Nước biển lấy mãi không cạn, sao không dùng?

Xuân Quy thấy nàng không hiểu thật, đành lên tiếng giải thích: "Muối biển có độc, không thể ăn được."

Trì Vãn cau mày: "Là dạng tinh thể lớn hay chỉ là hạt vụn?"

"Tự nhiên là tinh thể lớn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!