Trước cửa Chính Dương Cung, một phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi đang đứng đợi. Vừa trông thấy Ngu Cửu Châu từ xa, nàng lập tức rạng rỡ gương mặt, nụ cười nở ra như hoa sau cơn mưa.
"Điện hạ, nô tỳ nghênh đón người."
Thấy đối phương hành lễ, Ngu Cửu Châu vội vàng bước nhanh đến, đỡ nàng dậy, giọng nói trách yêu pha lẫn vui mừng.
"Vân Dao cô cô còn hành đại lễ với ta làm gì chứ?"
"Điện hạ, lễ nghi không thể bỏ." Vân Dao cô cô vẫn cung kính thi lễ xong mới đứng dậy.
Ánh mắt nàng nhìn Ngu Cửu Châu, chan chứa xót xa, ngỡ ngàng mà nghẹn ngào: "Điện hạ... gầy đi nhiều quá."
Không chỉ xót xa cho Ngu Cửu Châu, ánh mắt ấy còn thoáng lướt qua Trì Vãn. Dù rất nhẹ, không hề có sự gay gắt nào, nhưng trong cung, một cái liếc mắt thôi cũng đủ để nói vạn điều.
Trì Vãn hiểu rất rõ danh tiếng của thân thể này vốn đã tệ hại, huống chi còn từng giở trò khiến Ngu Cửu Châu phải thành thân với mình. Ít nhất là trong mắt thân nhân, bạn hữu của Ngu Cửu Châu, nàng khó mà rửa sạch tiếng xấu.
Nhưng nàng không phải vàng ròng để người người yêu quý, chỉ cần khiến Ngu Cửu Châu đổi cái nhìn về mình, thế là đủ rồi.
Nàng lặng lẽ đứng bên, không nói gì. Vân Dao cô cô là người giữ lễ, vẫn tiến lên hành một cái bán lễ:
"Phò mã."
"Cô cô khách khí rồi." Trì Vãn nhẹ giọng đáp.
Ở Đại Chu, nữ quan và thái giám có phẩm cấp cao nhất cũng chỉ tới ngũ phẩm. Nhưng sở dĩ bọn họ được người nể sợ, là bởi vì họ đứng ngay nơi trung tâm quyền lực, gần kề bên long nhan.
Vân Dao là người thân cận nhất bên hoàng hậu, được tín nhiệm bậc nhất. Ngay cả đại thái giám bên cạnh hoàng đế, khi gặp nàng cũng phải nhún nhường vài phần.
Vừa nãy thấy được phản ứng của Ngu Cửu Châu, Trì Vãn liền hiểu Vân Dao cô cô trong lòng nàng có vị trí rất sâu.
Giống như bao năm xa cách, tưởng chừng không còn cơ hội gặp lại người thân, nay bất ngờ tái ngộ giữa chốn cung thành lạnh lẽo.
Người ta cung kính mình, thì mình cũng phải dùng lễ nghi đáp lại.
Ba người cùng bước vào Chính Dương Cung, lúc này từ chính điện có một cung nữ đi ra, cúi mình truyền lời.
"Công chúa điện hạ, hoàng hậu nương nương có khẩu dụ phò mã đến Vĩnh An điện nghỉ ngơi, không cần yết kiến."
Trì Vãn hơi nhún vai, bước gần lại bên Ngu Cửu Châu, mỉm cười hỏi nhỏ: "Điện hạ, Vĩnh An Điện ở chỗ nào vậy?"
Thấy hành động thân mật ấy, Vân Dao hơi cau mày. Nhưng thấy công chúa điện hạ không hề né tránh, ánh mắt nàng lại dâng thêm một tầng nghi hoặc.
Quan hệ giữa công chúa và phò mã... dường như không giống lời đồn.
Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Phò mã. Năm đó vì bất mãn, trong ngày thành thân cũng không ra mặt, chỉ để công chúa bái thiên địa một mình, còn phò mã thì như tân nương bị gả vào phủ, yên lặng chờ trong sân vắng.
Nghe đâu hôm đó, công chúa còn chẳng buồn liếc nhìn phò mã lấy một cái, trực tiếp ném nàng vào viện nhỏ hẻo lánh. Phò mã vì thế nổi giận, chạy đến Vĩnh Ninh Viện gây sự, kết quả bị Hạ Khứ đánh cho một trận, vứt ra ngoài.
Mà Hạ Khứ xuống tay không hề nhẹ.
Từ đó về sau, phò mã trở nên ngoan ngoãn, an phận. Thế mà giờ đây lại có thể đứng bên công chúa, trò chuyện tự nhiên như thế...
Ngu Cửu Châu liếc mắt ra hiệu cho Hạ Khứ. Hạ Khứ miễn cưỡng bước tới:
"Phò mã, thần dẫn ngươi đến Vĩnh An Điện."
"Làm phiền rồi."
Nếu hoàng hậu không muốn gặp nàng, thì Trì Vãn cũng chỉ đành tạm tìm chỗ nghỉ chân vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!