Hạ Khứ vừa định ra tay thì Xuân Quy ngăn nàng lại, dè dặt hỏi Thái y.
"Công chúa thật sự không thể vào hàn tuyền sao?"
Thái y khựng lại một chút rồi quả quyết đáp: "Dĩ nhiên không thể vào hàn tuyền. Nếu chỉ là phát sốt thì dùng đá lạnh lau người là được rồi."
Bà dừng một lát, rồi trầm giọng nói thêm. "Có điều, theo lão thân xem xét, điện hạ không phải đơn giản là phát sốt... mà là trúng độc."
Đã có thể làm thái y, tự nhiên cũng có chút bản lĩnh. Chỉ cần xem sắc mặt, nghe hô hấp, hỏi đơn giản vài câu, chạm sơ qua mạch, bà liền chẩn đoán ra được Ngu Cửu Châu là do trúng độc mà ra nông nỗi này.
Thấy thái y đứng về phía Trì Vãn, Xuân Quy không nói thêm gì nữa, liền bảo Hạ Khứ cõng Ngu Cửu Châu quay về phòng ấm.
Mùa đông giá rét, phòng ấm là nơi chuyên dùng để sưởi, nhưng từ trước đến nay Ngu Cửu Châu không thích ở phòng ấm, thường chỉ nghỉ ngơi ở tẩm phòng bình thường. Chính vì thế, lần này tiền thân Trì Vãn mới có cơ hội ra tay.
Trong ký ức của Trì Vãn, tiền thân sớm đã vào phòng ấm chờ, đợi đến khi Ngu Cửu Châu ngủ trưa say giấc thì lẻn từ phòng ấm sang tẩm phòng, dùng mê dược làm Ngu Cửu Châu hôn mê, sau đó vác nàng sang phòng ấm.
Chính thất tuy chia gian, nhưng thực chất thông với nhau, chỉ ngăn cách bằng rèm, bình phong, hay tấm chiết bình. Phòng ấm là gian sâu nhất bên trong, từ đó hoàn toàn có thể lẻn sang tẩm phòng được.
Lúc tiền thân lẻn vào phòng ấm, Ngu Cửu Châu còn đang dẫn người vào cung. Nàng ta cậy mình có thời gian, cứ chờ đợi suốt mấy canh giờ mới đợi được cơ hội ra tay. Có kiên nhẫn như vậy mà không dùng vào việc chính, cứ nhất quyết làm chuyện vô sỉ.
Trì Vãn thầm khinh thường nguyên thân, nhưng giờ người đã xuyên qua, nàng đành gánh lấy hậu quả.
"Có thể nhanh một chút được không? Cứ tiếp tục như vậy, tuyến thể của nàng ấy sẽ hỏng mất." Trì Vãn bất đắc dĩ nói. Vừa rồi nàng đã nói rõ mọi chuyện, mà đám người này lại cứ chần chừ không chịu hành động.
Xuân Quy lại không để tâm, vẫn hỏi Thái y: "Thái y, xin người bắt mạch cho Công chúa."
"Không được!"
Phòng ấm tràn ngập tín hương trên người Ngu Cửu Châu, hơn nữa tín hương còn đang tỏa ra từ cơ thể nàng, trong không gian khép kín thế này, càn nguyên mà bước vào thì nhất định sẽ phát điên.
Trì Vãn trước đó cũng đã từng tiếp xúc với tín hương đến hai lần, nhưng không hiểu sao thân thể nàng hiện tại lại khác biệt thậm chí dường như có sức chịu đựng tốt hơn cả khi còn ở hiện đại.
Đời trước nàng từng luyện Ngũ Cầm Hí, thường xuyên ngâm mình trong dược liệu, thể chất rất tốt. Lúc học trung học còn từng bị hơn mười tên du côn chặn đường mà vẫn thoát thân nguyên vẹn. Giờ cảm giác thân thể này còn tốt hơn cả khi xưa.
Nàng đoán rằng đây là phúc lợi của việc xuyên sách
- thân thể cũng được cải thiện thành càn nguyên cấp cao.
Nghĩ như vậy ít nhiều cũng là một sự an ủi. Trong hoàn cảnh mà cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, có được một chút lợi thế thế này quả thực quý giá.
Lúc Trì Vãn lần nữa cản thái y, ánh mắt mọi người bắt đầu tỏ ra khó chịu. Hạ Khứ là người nóng tính nhất, liền bật dậy mắng: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không cho, chẳng lẽ phò mã người biết giải độc chắc?"
Xuân Quy đã bước vào phòng ấm, hiển nhiên đã giao lại mọi chuyện cho Hạ Khứ xử lý. Trong ký ức, Hạ Khứ là người nóng nảy, để nàng ta xử lý thì chẳng khác nào chuẩn bị trực tiếp ép buộc Trì Vãn.
Quả nhiên, thân phận phò mã của tiền thân trong công chúa phủ chẳng có chút địa vị nào cả.
Nói cho cùng thì Trì Vãn cũng là Tòng Ngũ Phẩm Phò Mã Đốc Vệ, mà Hạ Khứ là thân vệ trưởng của công chúa, cấp bậc chính ngũ phẩm, cao hơn Trì Vãn nửa cấp.
Hoàng đế chỉ có mỗi Ngu Cửu Châu là con, Công chúa phủ quy chế ngang với vương phủ. Người dưới có đến cả Trường Sử, Tư Mã đều là chính tứ phẩm, tòng tứ phẩm... Người người đều có phẩm cấp cao hơn Trì Vãn.
Ngoài danh phận phò mã ra, Trì Vãn chỉ là đích thứ nữ của Hầu phủ, giữ chức danh lục phẩm Hiệu úy
- một chức quan hữu danh vô thực.
Hạ Khứ dưới trướng có mấy trăm thân vệ, lúc đầu còn nể mặt Trì Vãn vì thân phận phò mã, là phò mã của công chúa, người được hoàng đế ban hôn. Nhưng ai nấy trong phủ đều biết Trì Vãn là hạng người gì, lại không được công chúa yêu thích, sau khi hiểu ra thì chẳng ai còn để nàng vào mắt nữa.
Đến hoàng đế còn phải nhường công chúa ba phần, huống gì là một phò mã hữu danh vô thực.
Hạ Khứ vung tay, lập tức có mấy nữ nhân mặc khôi giáp tiến lên, chặn ngay cửa phòng ấm, tỏ rõ không cho Trì Vãn bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!