Giao thừa năm ấy, Trưởng Công Chúa Ngu Cửu Châu là hài tử duy nhất của Đế Hậu, trời vừa tờ mờ sáng đã phải vào cung chầu mừng năm mới.
Phò mã Trì Vãn lẽ ra cũng phải cùng đi. Năm nay là năm đầu sau thành hôn, hẳn phải theo nàng đồng hành cùng bước vào hoàng cung khi tết đến.
Cùng lúc ấy, Hoài An Hầu phủ lại nóng ruột như lửa đốt. Tra xét mãi mới biết Trì Vãn không vào cung diện thánh, họ thầm thở phào một hơi. Thế nhưng giao thừa mà chẳng thấy mặt mũi phò mã, vạn nhất nàng nói ra điều chi bất lợi với hoàng đế, thì Hoài An Hầu phủ chỉ e cũng khó giữ mình.
Vậy nên, khi trời còn chưa tỏ, bọn họ đã vội sai người đến mời nàng hồi phủ ăn tết.
Nhận được tin, Trì Vãn chỉ cười lạnh trong bụng. Nàng không biết là do người Hoài An Hầu phủ ngu dốt nên không biết sợ, hay là đã coi thường ngôi vị phò mã nàng tới mức đó.
Công chúa và phò mã mới thành hôn năm đầu, lại là ở rể trong phủ công chúa, mà cũng dám đường hoàng mời nàng hồi phủ mẹ đẻ ăn tết lẽ nào coi nàng như thứ trò đùa?
Nguyệt Lạc đứng bên cạnh, thấp thỏm đợi nàng định đoạt. Dù sao nàng cũng thấy Hoài An Hầu phủ quả thật là không biết điều.
Trì Vãn nghĩ, Hoài An Hầu phủ không làm được gì, có lẽ chỉ muốn dò xét một chút, xem Lư Trinh đã giao cho nàng chứng cứ thế nào.
Cho dù ban đầu Lư Trinh có dao động, thì bọn họ cũng không thiếu cách dò hỏi qua đám bộ khoái. Luôn có kẻ miệng không kín, nói hở ra vài lời.
May thay, Trần Viễn nói khi đi tìm chứng cứ là do hắn và Lư Trinh tự thân hành động, bọn bộ khoái chỉ là đi theo làm thế trận hù dọa. Không cho chúng tiếp xúc nhiều, có hỏi cũng không moi được điều gì.
Nghe tin Hoài An Hầu phủ đến mời, Trì Vãn lập tức bảo Nguyệt Lạc: "Bảo bọn họ, ta đã là người của Trưởng Công Chúa phủ. Hôm nay lẽ ra phải vào cung cùng công chúa."
"Dạ." Nguyệt Lạc cúi người thi lễ rồi lui đi truyền lời.
Trì Vãn khoác lên mình một bộ trường bào màu lam nhạt, ống tay áo rộng càng làm nổi bật phong thái nho nhã. Bên ngoài lại phủ thêm áo choàng lót nhung cùng sắc, khiến làn da nàng trắng nõn như ngọc, môi hồng răng trắng, thiếu nữ dáng ngời, không thể không nói dáng vẻ này của nàng đúng là khiến người ta ấn tượng ngay lần đầu gặp gỡ.
Đời này, hình hài của nàng giống hệt kiếp trước, ngay cả khí chất cũng chẳng kém bao nhiêu. Có thể ăn vận đẹp đẽ thế này, cũng không quá đỗi bất ngờ.
Trì Vãn bước vào Vĩnh Ninh Viện, Xuân Quy vừa liếc nhìn đã khẽ nhíu mày đầy bất đắc dĩ. Không thể không thừa nhận, phò mã mềm mại này, da thịt trắng trẻo, quả thật là có chút dỗ người.
Hạ Khứ hừ một tiếng đầy khó chịu: "Đường đường Càn Nguyên, vậy mà lại là một tên tiểu bạch kiểm nhu nhược!"
Xuân Quy vội huých nàng một cái, khẽ giục: "Suỵt, nói nhỏ thôi."
Cả phủ công chúa, người người đều khó chịu khi nhìn thấy Trì Vãn. Một khi trong lòng đã không ưa, thì nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Thế nhưng mấy ngày nay, biểu hiện của nàng khác hẳn. Đừng nói đến vụ án xuân dược là ai hạ, chí ít nàng đã chữa khỏi cho Trưởng Công Chúa, cũng chưa làm điều gì bất kính. Lần này lại một thân một ngựa tới Thanh Viễn huyện hành xử đàng hoàng, Xuân Quy và các tỳ nữ đều nhìn rõ, trong lòng không khỏi thấy phò mã có lẽ thật sự đã đổi thay.
Đối với những người bao dung, thì nàng lại giống một kẻ "lãng tử quay đầu".
Chỉ là, nếu xuân dược kia vốn là do Trì Vãn hạ, thì những điều tốt đẹp nàng đang làm lúc này chẳng khác gì tự biên tự diễn?
Bất luận thế nào, các nàng đều là người đi theo Trưởng Công Chúa. Cho nên, tuyệt đối không thể để công chúa chịu thiệt.
Trì Vãn hiểu rõ hình tượng bại hoại của nguyên chủ đã thấm tận xương tủy, muốn gột rửa chỉ trong sớm chiều là điều không thể. Nhưng nàng có thời gian. Vẫn còn thời gian.
Nàng nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Điện hạ hiện ở đâu?"
Xuân Quy đáp: "Điện hạ đang xử lý công vụ, bảo chúng thần chờ bên ngoài."
Ngu Cửu Châu xưa nay làm việc công đều không thích có người quấy nhiễu. Ngay cả khi ngủ cũng không cho thị tỳ hầu bên gối. Nếu không, đời trước của Trì Vãn đã chẳng dễ dàng chiếm được thân nàng như vậy.
Nghe vậy, Trì Vãn khẽ "ừm" một tiếng, rồi lẳng lặng đứng nghiêm, cùng các nàng lặng lẽ chờ đợi bên ngoài, không nói thêm lời nào.
Vẫn là Xuân Quy lên tiếng trước, nói:
"Phò mã mở tiệm thuốc, vị trí đã định xong rồi. Ở Đông thị, sau tiệm còn có một viện riêng biệt, vừa đủ để chế thuốc, luyện đan, làm viên hoàn gì cũng tiện cả."
Trì Vãn thoáng sững người, không ngờ Ngu Cửu Châu ra tay hào phóng như thế. Đông thị đất quý như vàng, ấy vậy mà nói tặng là tặng, chẳng hề chần chừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!