Chương 22: (Vô Đề)

Mọi người: "?" Vậy mà các nàng... nghe thấy được?

Ngu Cửu Châu nghĩ đến động tác khi nãy Trì Vãn nhẹ nhàng vuốt qua chân mày mình, vậy thì... hẳn không phải là ảo giác.

Nghe Trì Vãn nói ra một câu như vậy, thù hận trong lòng nàng tức khắc dâng cao tận trời. Những nỗi khuất nhục từng phải chịu liền như một thước phim tái hiện trước mắt. Mối hận khắc cốt ghi tâm ấy khiến nàng hận không thể lập tức g**t ch*t Trì Vãn ngay tại chỗ.

Chỉ chết đi thôi vẫn chưa đủ giải oán. Nàng muốn Trì Vãn phải đau đến mức sống không bằng chết, mới có thể phần nào trút giận.

Trì Vãn cũng biết mình lỡ lời, vội vã giải thích: "Ta không có ý đó. Ý ta là... giúp nàng dán thuốc cao. Loại thuốc này ta vừa mới làm ra, cần dán vào vị trí tuyến thể mới phát huy tác dụng."

Nàng vừa nói, vừa chỉ lên tuyến thể sau gáy của mình, nơi cũng đang dán một miếng thuốc tương tự. Khi vừa bước ra khỏi dược phòng, nàng đã thử dán trước một miếng lên mình.

Cũng may, nhờ miếng thuốc cao thiếp đó che phủ tuyến thể, nàng mới không đến mức... để một càn nguyên đem tuyến thể ra cho khôn trạch nhìn. Chuyện đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã quá mức xấu hổ.

Nàng quan sát tuyến thể nhỏ như vết bớt, chỉ bằng đầu ngón tay, hệt như một mảnh lá, thường ngày đều bị tóc che đi.

Tóc Ngu Cửu Châu giờ rối tung rơi trên vai, sợi dài, mềm mại, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Tuyến thể sau tai vẫn âm ỉ tỏa tín hương, chỉ là sau khi được châm cứu, mùi hương ấy đã dịu đi nhiều, vừa đủ để miếng thuốc cao dán có thể khống chế.

"Điện hạ, thân thể của nàng hiện tại đã đến giới hạn rồi. Không thể tức giận, cũng không thể để tín hương lần nữa bộc phát. Nếu không, dẫu Hoa Đà tái thế, cũng khó tránh khỏi ngài tàn phế."

Lời Trì Vãn không phải doạ người.

Tình trạng của Ngu Cửu Châu hiện tại cần được chăm sóc vô cùng cẩn thận, ít nhất cũng phải vượt qua được kỳ mẫn cảm lần này thì mới có thể tạm yên tâm. Còn sau này, mỗi kỳ đều phải có người hiểu y thuật túc trực bên cạnh.

Nàng không hy vọng vì oán hận mình mà Ngu Cửu Châu chối từ trị liệu. Dù trên thị trường có vô số thuốc áp chế tín hương, nhưng thực sự có thể khiến kỳ mẫn cảm hoàn toàn yên ổn, thì gần như không có.

Đường đường Trưởng Công Chúa cũng không lấy được loại thuốc ấy, Thái Y Viện càng không có. Trong toàn Đại Chu, có lẽ chỉ những ẩn sĩ y đạo đắc đạo mới có thể điều chế, mà với tư tưởng cổ nhân, những phương thuốc ấy tuyệt đối không dễ gì truyền ra ngoài.

Ngu Cửu Châu khẽ nhíu mày, tựa người vào đầu giường, chỉ yên lặng nhìn nàng một cái, sau đó hơi nâng tay, ra hiệu cho Xuân Quy và mọi người lui xuống.

Không cần mở lời, Trì Vãn cũng biết nàng đã đồng ý.

Đợi mọi người rời đi, Trì Vãn mới chậm rãi tiến đến gần.

Chóp mũi nàng quẩn quanh hương thơm dịu nhẹ trên người Ngu Cửu Châu, như thể đang ở giữa một giấc mộng xa vời, như thể "Trích Tiên" thực sự ở ngay bên cạnh, người trong mộng nay có thể chạm vào, có thể đến gần, thậm chí... cảm nhận được cả hơi ấm da thịt.

Hương thơm ngào ngạt ấy khiến Trì Vãn ngỡ mình đang trôi giữa một giấc mộng kỳ ảo. Không gian lập tức trở nên mơ hồ như sương khói.

"Ngoan nào, ban đầu sẽ hơi lạnh một chút, chịu một lát sẽ ổn thôi."

Nàng dịu dàng vén tóc của Ngu Cửu Châu lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, nhẹ tay dán miếng cao thiếp vào sau cổ đối phương, rồi lại cẩn thận lấy ra một dải tơ lụa, buộc cố định ở cổ nàng.

Tóc gáy sau cổ Ngu Cửu Châu nhất thời dựng lên, lông tơ mềm mịn, thực sự... rất đáng yêu.

Dải tơ lụa trắng buộc nơi ấy, giống như buộc vào tim Trì Vãn. Nàng nghe được cả tiếng tim mình rộn ràng, muốn đến gần nhưng sợ xúc phạm một vị thần.

Ngu Cửu Châu cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo mà dịu dàng kia nhẹ lướt qua cổ mình. Đối phương như sợ làm nàng đau, khống chế lực tay thật chuẩn xác. Khi vén tóc, chỉ dùng đầu ngón tay v**t v*, khi buộc tơ, cũng hết sức cẩn trọng.

Mùi thuốc nhẹ hòa vào hương trầm như thể bên cạnh có một ấm trà đang bốc hơi. Hương trà, mùi thuốc, trầm hương... tất cả quấn quýt lấy nhau khiến lòng nàng cũng dần an ổn lại.

Điều kỳ diệu nhất chính là, mùi hương trên người Trì Vãn lại có thể làm dịu đi cảm xúc bất ổn trong nàng. Như thể... sau một cơn mưa sớm, đứng giữa vườn trà ướt sương, bầu không khí mờ mịt mà ấm áp. Còn Trì Vãn, đứng giữa sương mù ấy, khiến người khác chẳng thể thấy rõ nàng rốt cuộc là ai.

Là kẻ cặn bã, hay là một linh hồn lạc lối từ nơi nào khác đến?

Ngu Cửu Châu khẽ nâng mắt, trước mặt là một gương mặt dịu dàng chân thành.

Nàng đã từng nghĩ, một kẻ như Trì Vãn cặn bã hèn hạ, làm sao xứng đáng có một gương mặt như vậy? Một đôi mắt từng tràn đầy tính toán dâm tà, lúc này lại sáng trong như ánh sao, khiến người ta không nỡ dời mắt.

Trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự tin rằng trong thân thể này, đã đổi thành một người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!