Chương 20: (Vô Đề)

Tình cảnh lúc ấy quả thực vô cùng lúng túng, không ai ngờ tới, Trưởng Công chúa điện hạ lại muốn giết Phò mã đến cả trong mộng cũng không buông tha.

Xuân Quy toan muốn thay Công chúa che đậy, nhưng lời nói ấy quá rõ ràng, nào phải lời mộng mơ mơ hồ hồ, nàng không biết làm sao gỡ gạc được. Nếu chỉ là tiếng thì thầm không rõ, còn có thể viện cớ là mộng ngôn, bây giờ... biết nói sao đây?

"Phò mã... Điện hạ không có ý đó."

Trì Vãn phẩy tay, giọng nhàn nhạt. "Không cần giải thích, ta hiểu rồi."

Nàng âm thầm an ủi bản thân, người Ngu Cửu Châu muốn giết là "Trì Vãn" trước kia, không phải nàng bây giờ.

Im lặng một hồi, nàng lên tiếng: "Đưa điện hạ chuyển sang phòng ngủ đi. Phòng này ẩm thấp, không dễ chịu."

Phòng ấm có một ô cửa sổ, hương tín khuếch tán chậm, mà khí nóng tích tụ thì lại dễ sinh phiền.

Xuân Quy lập tức đáp lời: "Người đâu, nhóm bếp lò trong phòng ngủ."

Trì Vãn lại dặn thêm: "Đốt lửa cũng phải nhớ mở cửa sổ."

Dứt lời, nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Thân thể như có lửa thiêu đốt, song nàng chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Càn nguyên tín hương trong cơ thể bị khôn trạch dẫn động. Nếu không phóng thích kịp thời, e là thân thể sẽ bị tổn hại. May mà nàng kịp dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, nếu không, e rằng bản thân đã không khống chế được... nhất là đối với người đang nằm trên giường kia.

Trì Vãn cố gắng dằn nén, khép mắt đi theo đoàn người sang phòng ngủ.

Lửa than hồng hồng, hương trầm quẩn quanh, một chiếc ấm lô được đặt nơi chân Công chúa. Gương mặt Ngu Cửu Châu nhăn chặt, như đang rơi vào ác mộng. Trì Vãn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt hàng mày của nàng, chỉ một chút khẽ chạm nét cau ấy đã giãn ra.

Mọi người đều đang bận rộn, không ai chú ý đến động tác ấy.

Trì Vãn bỗng nhớ đến một đơn thuốc, nếu luyện thành thuốc cao, dán lên tuyến thể càn nguyên và khôn trạch, có thể ngăn cản tín hương tiết ra. Đợi đến kỳ mẫn cảm của khôn trạch, chỉ cần dán thuốc, phối hợp mở huyệt, dù không thể ra cửa, cũng không đến nỗi khó chịu, không cần cứ mãi nấu thuốc trong khuê phòng.

Trước kia, mỗi khi đến kỳ, chỉ dựa vào lại hoàn tán và thanh lương hoàn để áp chế, có khi chỉ là gắng gượng mà qua. Sau thành hôn, mới dựa vào càn nguyên đánh dấu. Nhưng những thứ đó, không phải ai cũng có thể dùng. Kẻ chỉ dựa vào lương bổng, không hối lộ, không kết giao, trong nhà chưa chắc đủ điều kiện để mỗi ngày sắc thuốc ba lần, uống đến tận kỳ hạn mới ngừng.

Mà phương pháp dán cao thuốc nếu thực sự hiệu quả sẽ là một con đường khác. Cũng là nàng nghĩ ra sau khi chữa trị cho Ngu Cửu Châu, muốn thử nghiệm thứ gì đó gần gũi hơn với thân thể.

Trì Vãn vốn chưa hiểu rõ về tín hương ở thế giới này, đến khi bản thân bị tín hương giày vò một trận, mới hiểu ra tín hương là bản năng, là thiên tính, không phải thuốc dẫn, cũng chẳng giống xuân dược trong sách thuốc cổ.

Nàng vẫn đang nghĩ về đơn thuốc, thầm ghi nhớ từng tên dược liệu.

Bên cạnh, Xuân Quy vừa sai người nhóm lò, vừa không ngừng len lén quan sát. Vừa nãy công chúa nói mơ, làm ai nấy hoảng sợ, không ai dám nói lời nào. Công chúa còn cần phò mã trị liệu, các nàng càng không dám đắc tội.

Chỉ lo Trì Vãn nổi giận, một cây ngân châm đoạt luôn mạng người.

Thấy nàng vẫn lặng im trầm tư, Xuân Quy nhẹ nhàng thở phào. Chỉ cần Phò mã không nổi giận, mọi chuyện đều dễ nói.

Trên giường, Ngu Cửu Châu vẫn đang mơ một cơn ác mộng dài.

Nàng mơ thấy mình ở kiếp trước, từng nỗi nhục nhã như lửa đỏ thiêu tâm. Dù có đem Trì Vãn chém trăm ngàn đao, cũng khó tiêu hết mối hận. Chỉ cần nghĩ đến cái tên đó, trong lòng nàng đã cuộn trào buồn nôn.

Người ấy, là khởi đầu của tất cả bi kịch.

Sau khi bị phế tuyến thể, thái độ của phụ hoàng thay đổi, từ lạnh nhạt đến thờ ơ. Mẫu hậu vì đau lòng mà giao hết cung vụ cho Quý phi, tự nhốt mình trong tẩm cung, ngày ngày buồn bã không vui, cuối cùng tức giận mà mất mạng khi Bảo An Vương lên ngôi.

Không có tuyến thể, không thể có con, đối với quan lại mà nói, đồng nghĩa với vô vọng. Rất nhiều người chọn bỏ rơi nàng, chờ nàng sụp đổ để giành lấy quyền lực.

Cho dù như vậy, nàng vẫn đấu với Bảo An Vương đến cuối cùng, nhưng rốt cuộc vẫn bại bởi một chữ " vô hậu". Nàng không cam lòng.

Từng cơn đau do mất tuyến thể, ngày ngày kéo dài như con dao nhỏ, cắt lên da thịt. Dù là Trưởng Công Chúa, ánh mắt kẻ khác nhìn nàng vẫn đầy ghê tởm và thương hại.

Mẫu hậu sống nhẫn nhịn cả đời, còn nàng, là bị chà đạp cả một kiếp. Mà khởi đầu của tất cả... chính là Trì Vãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!