Chương 19: (Vô Đề)

Trì Vãn gắng sức lắc đầu một cái, cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng. Châm cứu lên người Ngu Cửu Châu hoàn toàn vô dụng, tín hương vẫn không ngừng tuôn ra, không có dấu hiệu thuyên giảm.

Lần mẫn cảm này đến đột ngột mà dữ dội, tựa như một loại sinh lý tự nhiên khó cản, y thuật khó mà cưỡng ép dừng hẳn, chỉ có thể thuận thế dẫn dắt, hóa giải phần nào.

Giống như kinh kỳ của nữ tử, để bớt đau thì phải uống nước nóng, nặng hơn thì cần thuốc giảm đau. Kỳ mẫn cảm cũng như vậy, "lại hoàn tán" là để ổn định trong cơ thể, còn "thanh lương hoàn" là để hạ nhiệt, giảm sốt. Nhưng giờ cả hai loại đều mất hiệu lực. Trì Vãn chỉ có thể hy vọng đơn thuốc mới nàng viết có tác dụng, giúp Ngu Cửu Châu bình ổn phần nào.

Nhưng... bốc thuốc, sắc thuốc đều cần thời gian. Trong lúc đó, nàng phải ổn định thân thể của Ngu Cửu Châu, đồng thời không để bản thân sa vào khốn cảnh này.

Tín hương bộc phát, không khác gì bị cho uống xuân dược. Thậm chí, còn đáng sợ hơn bởi trong cơ thể vẫn còn lưu lại dư độc của xuân dược trước đó, lại thêm tín hương mãnh liệt của Ngu Cửu Châu, tất cả dồn lên, khiến Trì Vãn khổ sở đến tột cùng.

Tín hương cấp độ cao nhất của khôn trạch, không một càn nguyên nào có thể chống đỡ được.

Nàng muốn phóng thích tin tức tố, muốn ngược dòng mà chiếm lấy người kia đó là bản năng, là khát vọng trong máu thịt.

Trì Vãn đưa tay sờ lên má mình nóng đến dọa người.

Cưỡng ép đè nén d*c v*ng sinh lý mãnh liệt, là một chuyện đau khổ khôn cùng. Cảm giác như chết đuối, lại như bị thiêu trong biển lửa, cả người nàng như sắp vỡ tung.

Không còn cách nào khác, nàng liên tục tự đâm ba mũi ngân châm lên người mình, cảm giác mới dịu lại một chút. Nhưng đây chỉ là cách tạm thời.

Muốn hoàn toàn thoát khỏi tình trạng này, nàng phải rời khỏi phòng ấm.

Nhưng... Ngu Cửu Châu, thê tử của nàng còn chưa ổn định, nàng sao có thể bỏ đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Vãn chỉ có một cách là tạm thời đánh dấu Ngu Cửu Châu, khiến tin tức tố của đối phương dịu xuống.

Nhưng một khi đánh dấu, chuyện sẽ không còn đường lui.

Nàng rất rõ nếu Ngu Cửu Châu tỉnh lại, biết mình bị lợi dụng lúc nguy cấp để đánh dấu, e là sẽ lập tức rút đao chém nàng.

Nguyên thân từng hạ xuân dược lên người Ngu Cửu Châu, khiến nàng thà nhảy xuống hàn tuyền đến mức tàn phế, cũng quyết không để bản thân bị xâm phạm.

Nếu nàng mà thực sự đánh dấu Ngu Cửu Châu, dù chỉ là tạm thời nhưng so với nguyên thân còn đáng chết hơn.

Trì Vãn cũng không cho phép bản thân làm ra chuyện thừa nước đục thả câu.

Ở thế giới này, nếu một càn nguyên không có sự đồng ý của khôn trạch mà đánh dấu nàng ấy, thì chính là ép buộc. Cho dù chỉ là lâm thời đánh dấu, cũng vẫn là hành vi vô lễ, còn hơn cả đùa giỡn lưu manh.

Huống hồ đây là cổ đại, danh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Một khi Ngu Cửu Châu bị đánh dấu, muốn "tẩy sạch" dấu vết ấy chỉ có cách vào hàn tuyền, hoặc phế bỏ tuyến thể, việc này Ngu Cửu Châu từng làm rồi.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ấy, Trì Vãn đã thấy khó chịu trong lòng.

Một người thà tự hủy thân thể còn hơn sống trong ô nhục, đó không phải yếu mềm, mà là kiêu ngạo, là cốt cách cứng cỏi từ trong xương tủy.

Vì vậy, Trì Vãn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nàng tiếp tục đâm ngân châm vào bốn chi và sau lưng của Ngu Cửu Châu, hàng chục cây ngân châm ghim đầy trên người nàng, nơi nào cũng nóng rực như đang bốc khói.

Làm xong tất cả, Trì Vãn gắng gượng dùng chút hơi sức cuối cùng bước ra khỏi phòng ấm, dựa lưng vào cửa, rồi ngồi phịch xuống đất.

Đúng lúc ấy, Xuân Quy dẫn người đi vào.

"Phò mã?"

Trì Vãn phất tay.

"Mau vào mớm thuốc cho điện hạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!