Trì Vãn mang hộp cơm trở lại tiểu viện, bên trong còn san sẻ một phần cho Nguyệt Lạc, bản thân thì ngồi xuống chiếc bàn ăn cạnh cửa sổ, cắm cúi ăn hết tô bánh bột nàng cất công mang về.
Nói không thấy tủi thân thì là nói dối, nhưng thế gian này vốn dĩ như vậy, tạo hóa trêu ngươi, không phải cứ nỗ lực là sẽ có hồi đáp xứng đáng. Từ thuở nhỏ nàng đã hiểu điều ấy.
Nàng không hề có oán hận gì với Ngu Cửu Châu. Nếu đứng ở góc độ của Ngu Cửu Châu mà nhìn về nguyên thân, thì đối phương có đối đãi thế nào... cũng chẳng sai.
Nguyên thân là loại người đó, chết cũng chẳng oan. Nàng không phải nguyên thân, nhưng Ngu Cửu Châu làm sao biết được?
Nàng hiểu, nên cũng không trách. Có tủi thân cũng chỉ là tạm thời. Ăn xong bánh bột, lại ăn thêm một chiếc bánh nướng thịt dê, sau đó mới đứng dậy về phòng thay y phục.
Sáng nay nàng dậy từ rất sớm, áo khoác phủ đầy sương. Trời sáng lên, sương hóa thành nước, áo khoác ướt nhẹp, tóc cũng nửa khô nửa ướt.
Nguyệt Lạc còn đang ngủ say. Trì Vãn nhẹ nhàng mở tủ chọn một bộ y phục, thay xong xuôi. Đời trước nàng từng mặc đạo bào, cũng từng mặc hán phục tham gia lễ hội, nên việc thay quần áo cổ trang đối với nàng không chút khó khăn.
Một thân thanh sam điểm nhẹ lông thú, làm bật lên vẻ nho nhã ôn hòa, dáng người tao nhã như thư sinh mới thi đậu Tiến Sĩ, chưa nhận chức đã hẹn bạn thơ rượu, đi lại thong dong, trông như một nữ lang thanh thoát giữa nhân gian, e rằng chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến bao người ngoái đầu.
Trong lúc sắp khép tủ, nàng bỗng thấy một con thú nhồi bông cũ kỹ thỏ chẳng giống thỏ, gấu chẳng phải gấu, không rõ hình dáng, mặt mũi có phần mơ hồ, không tổn hại gì, chỉ là hơi cũ.
Có thể thấy chủ nhân trước từng rất nâng niu nó, sau lớn rồi thì bỏ xó nơi này.
Trì Vãn thích ôm gối ôm ngủ, từng có lần nghĩ, nếu mình có người yêu, chắc sẽ bỏ qua thú nhồi bông, quay người ôm lấy người kia mà ngủ... nhưng đáng tiếc, đời này nàng vẫn là một kẻ cô đơn. Chưa từng yêu, càng chưa từng ôm ai mà thiếp đi.
Nàng xoay xoay thú nhồi bông trong tay, rồi đặt nó lên giường, định tối nay sẽ ôm ngủ.
Chỉ là... con thú nhồi bông này, thế nào nhìn lại có chút ngạo nghễ? Giống như Ngu Cửu Châu, nụ cười mơ hồ mà lạnh lùng, hững hờ chẳng màng ai khác.
Trì Vãn vươn tay nhéo nhẹ gương mặt của nó, lập tức rớt một túm lông.
"..."
Con này đến tột cùng bị ném ở đây bao lâu rồi?
Nàng để nó lại trong phòng, tiện tay thu dọn chút quần áo, rồi chuẩn bị quay về Vĩnh Ninh Viện.
Trước khi đi, nàng khép cuốn sổ nhỏ trên bàn lại, bên trong là mấy dòng chữ mới viết:
Thánh Nguyên năm thứ 27:
Ngày 25 tháng Chạp
- Hầu hạ Trưởng Công chúa (thật kỳ diệu một ngày)
Ngày 26 tháng Chạp
- Hầu hạ Trưởng Công chúa (nữ nhân hung dữ)
Ngày 27 tháng Chạp
- Hầu hạ Trưởng Công chúa (thất bại toàn tập)
Trì Vãn nhìn mấy dòng nhật ký nhỏ, trong lòng bất giác buông tiếng thở dài, hành trình này vẫn còn dài, phò mã vẫn còn phải cố gắng.
Một phò mã chẳng quyền thế, chẳng bạc tiền... thôi thì giữ mạng là chính.
Vừa tới Vĩnh Ninh Viện, nàng đã bị Hạ Khứ kéo đi.
"Ngươi làm gì vậy Hạ tướng quân?"
Hạ Khứ liếc nhìn nàng từ đầu tới chân, thấy quần áo đã khô ráo sạch sẽ, liền kéo nàng đi càng nhanh hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!