*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Vãn cố chạy nhanh về phía thành Tây, giữa đường còn gặp đội Kim Ngô Vệ mới vừa kết thúc tuần tra ban đêm.
Vị chỉ huy đội Kim Ngô Vệ thấy có người cưỡi ngựa vội vã trên phố, lập tức cho người chặn lại.
Kim Ngô Vệ chịu trách nhiệm tuần phòng kinh thành, ai vừa hết cấm đi lại ban đêm đã lao đi như vậy, chiếu theo quy củ đều phải xuống ngựa tra hỏi.
"Phò mã?" Vị chỉ huy kia xuống ngựa, khom người thi lễ, "Phò mã sao lại ở nơi này?"
Tuy chức vị của hắn cao hơn Trì Vãn, nhưng Trì Vãn là phò mã, xét theo thân phận tôn thất, cũng không thể thất lễ.
Phò mã tuy ở công chúa phủ chẳng có bao nhiêu địa vị, nhưng ra ngoài lại là danh phận doạ người, khó trách trước kia Hoài An Hầu phủ dám mượn danh phò mã để làm chuyện khuất tất, mà bản thân Phò mã cũng chỉ lo ăn chơi trác táng.
May mà Trì Vãn làm phò mã chưa bao lâu, nếu không e rằng không chỉ dừng ở chuyện tiêu xài mấy trăm ngàn lượng bạc. Nguyên thân cả ngày ra vào nơi phong nguyệt, chỉ uống rượu đánh bạc, không cần ai đi cùng, thành ra Ngu Cửu Châu cũng không nắm được nhược điểm gì để hòa ly. Dẫu sao cưới chưa bao lâu mà đòi hòa ly, Hoàng thượng cũng khó đồng ý.
Trì Vãn xuống ngựa thi lễ, chỉ vào gùi đồ trên lưng.
"Điện hạ có việc phân phó, tại hạ phải đi ngay."
"Thì ra là việc của công chúa điện hạ, phò mã cứ tự nhiên."
Vị chỉ huy liếc mắt nhìn bao đồ sau lưng nàng, chỉ có một lớp da lông bọc hộp cơm, không thấy vật gì khả nghi, huống chi cấm đi lại ban đêm đã hết, cũng không tiện vì việc nhỏ mà đắc tội phò mã.
Trì Vãn lần nữa thi lễ, "Đa tạ."
Vừa xoay người rời đi, phía sau người kia đã vẫy tay ra hiệu.
"Đi theo nàng, xem nàng làm gì."
"Rõ."
Trì Vãn không biết sau lưng có người theo dõi, vẫn yên ổn mua đồ ăn như thường. Sau khi Kim Ngô vệ kia trở về liền báo cáo rằng phò mã đã đến thành Tây mua bánh nướng thịt dê, lại đi thành Bắc mua bánh bột.
Người bên ngoài nghe được thì truyền tai nhau rằng, phò mã vì công chúa mà dậy sớm, chạy ngược xuôi từ thành Tây sang thành Bắc, còn chu đáo dùng da lông bọc hộp cơm để giữ ấm. Dần dần trong kinh thành bắt đầu lan truyền một câu:
"Phò mã sợ vợ."
Mà Trì Vãn chẳng hề hay biết hôm nay hành động của mình đã khiến dân chúng kinh đô nghĩ rằng nàng bị vợ quản nghiêm. Nàng chỉ nghĩ, miễn sao Ngu Cửu Châu vừa lòng, giữ được cái mạng nhỏ của mình là tốt rồi, ai ngoài kia nghĩ sao cũng mặc.
Mua xong bánh nướng thịt dê, nàng liền nhanh chóng đi thành Bắc mua bánh bột. Cũng may có gùi sau lưng để đựng hộp cơm, nếu không nàng thật chẳng biết tay nào mang nổi.
Biết nàng phải mang điểm tâm cho công chúa, Nguyệt Lạc từ sớm đã chuẩn bị chu đáo. Nghe ý định của nàng, còn đặc biệt tìm một túi da trâu để giữ canh.
Trì Vãn bảo chủ quán rót canh bánh bột vào túi da trâu, đồ gia vị để riêng một bên. Mì thì để sống, vì nàng lo nấu sẵn sẽ bị dính, quyết định về nhà tự nấu lại.
Để tránh làm sai, nàng còn đứng một bên xem chủ quán nấu mì một lần.
Gió lạnh buốt, Trì Vãn đứng tại chỗ thỉnh thoảng giậm chân giữ ấm, ánh mắt vẫn không rời bàn tay nấu mì của chủ quán.
Vợ lão Vương đưa túi canh đã rót cho nàng, nói: "Nữ lang, nếu không thì vào trong ngồi sưởi chút, lát nữa quay lại cũng được."
"Không sao, trong nhà còn có nương tử đang chờ ăn." Trì Vãn từ chối khéo.
Tính ra nàng đã ra ngoài hơn một canh giờ, còn phải mất hơn nửa canh giờ mới quay về kịp.
Vợ chủ quán thở dài: "Thật là nữ lang thương nương tử của mình, không giống nhà ta..."
Chưa dứt lời, lão Vương đã lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!