Chương 15: (Vô Đề)

Trì Vãn trở lại tiểu viện, lập tức có một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi bước lên nghênh đón.

Thiếu nữ mặc một thân áo ngắn, dáng người linh hoạt, nhìn qua là người luyện võ, bước chân vững vàng, hiển nhiên công phu không tệ. Nàng tên là Nguyệt Lạc, từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh nguyên thân.

Ban đầu được đưa tới theo học võ với lão binh trong Hầu phủ, sau đó nguyên thân bị ép phải học hành, kéo theo cả Nguyệt Lạc cũng bị cấm luyện võ. Cả hai chủ tớ đều chẳng học hành ra hồn, cuối cùng chuyện gì cũng không thành.

Nguyệt Lạc là con gái của vú nuôi Lưu Uyển bên phu nhân Hoài An Hầu, từ nhỏ đã được dạy dỗ để sau này theo hầu bên người tiểu thư. Chẳng ngờ chủ nhân lại là kẻ vô tích sự, đến mức khi vú nuôi phải tính kế tìm tương lai khác cho con gái, thì nguyên thân lại gả vào công chúa phủ làm phò mã, thế là Nguyệt Lạc cũng theo vào phủ.

Thấy Trì Vãn trở về, Nguyệt Lạc vội vã hành lễ.

"Phò mã, ngài trở về rồi?"

"Nguyệt Lạc đã được thả ra rồi sao?"

Trong nguyên tác, nguyên thân chỉ là quân cờ bị hy sinh, còn thư đồng bên cạnh thì càng không đáng để tốn bút mực. Những gì Trì Vãn biết về Nguyệt Lạc cũng chỉ từ trí nhớ của kiếp trước mà thôi.

Quan hệ giữa hai người bề ngoài xem như thân cận, nhưng thực chất chỉ là chủ tớ. Dù lớn lên cùng nhau, nguyên thân chưa từng thật lòng đối đãi tốt, thường hay đánh chửi, thậm chí chẳng xem nàng như con người. Mà ở thời đại này, chủ tử đánh chết hạ nhân chỉ cần báo quan, cùng lắm là đền chút bạc là xong.

Nguyệt Lạc gật đầu. "Vâng, điện hạ chỉ ra lệnh bắt giam ta một thời gian, một canh giờ trước thì thả ra."

Cách xử trí kín đáo như vậy, khiến người ngoài không dễ gì tra ra đầu mối.

Trì Vãn cũng không hỏi thêm, chỉ thuận miệng dò hỏi: "Bánh bột nhà lão Vương ở thành Bắc mở cửa lúc nào? Còn bánh nướng thịt dê thành Tây, nhà nào ăn ngon nhất?"

Nguyệt Lạc có chút kinh ngạc vì nàng vừa về đã hỏi những chuyện này. Huống hồ, chủ nhân trước đây nói chuyện luôn to tiếng, cà lơ phất phơ, không có chút quy củ nào, hôm nay lại khác hẳn, giọng nói ôn hòa, thái độ nhã nhặn trầm tĩnh.

"Bánh bột nhà lão Vương mỗi ngày đều mở cửa ngay khi lệnh cấm đi lại ban đêm vừa kết thúc, tức là đầu giờ Dần. Còn bánh nướng thịt dê, ngon nhất là nhà Lý Đại Nương ở thành Tây, giờ mở cửa cũng y như vậy."

Lệnh cấm ban đêm bắt đầu từ giữa giờ Tuất đến giữa giờ Dần. Nếu muốn ra khỏi phủ ngay khi vừa hết lệnh cấm, rồi cưỡi ngựa từ thành Tây đến thành Bắc, ắt mất một canh giờ, quay về công chúa phủ thì đã là giờ Thìn.

Vấn đề không phải là đường xa, mà là làm sao giữ được đồ ăn nóng sốt. Bánh dễ nguội, mì dễ bị khô cứng. Dù biết Ngu Cửu Châu chưa chắc sẽ ăn, có khi chỉ là cố tình gây khó dễ, nhưng đã đưa ra yêu cầu, thì nàng cũng phải cố gắng hoàn thành.

Trì Vãn bảo Nguyệt Lạc đi tìm một hộp đựng thức ăn, bên ngoài phủ thêm một lớp da lông giữ nhiệt. Ngày mai mang theo cái này để bảo đảm không bị nguội.

Cổ đại không có đồng hồ báo thức, Trì Vãn dặn Nguyệt Lạc canh chừng gọi nàng dậy vào khoảng giờ Mão, còn bản thân Nguyệt Lạc thì được nghỉ một ngày để ngủ bù.

Sáng sớm, Trì Vãn khó khăn mở mắt ra, khoác vào áo dày, lại choàng thêm áo choàng nhung, quấn mình thật kỹ.

Mùa đông, trời đã trắng còn rét căm căm, ban đêm lại càng lạnh buốt, nàng mặc mấy lớp áo mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

"Phò mã, hay để ta đi cùng ngài?" Nguyệt Lạc buồn ngủ đến díp mắt, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng.

"Không cần, ngươi cứ ngủ đi. Một mình ta đi là được."

Trì Vãn cũng không phải loại người ép buộc hạ nhân. Để Nguyệt Lạc thức suốt đêm như vậy đã khiến nàng cảm thấy áy náy, hơn nữa mấy ngày qua nàng cũng chưa được ngủ ngon, sợ rằng nếu cưỡi ngựa mà buồn ngủ sẽ ngã xuống đường mất.

Nàng một mình đi đến chuồng ngựa. Ngựa trong phủ rất nhiều, nhưng ngựa của nguyên thân thì dễ nhận ra, giữa những con cao lớn khỏe mạnh, chỉ có một con hơi gầy, còn có chút xấu xí.

Trì Vãn vừa dắt ngựa rời đi, thì bên phía Ngu Cửu Châu cũng đã có người báo lại.

Nàng ngủ rất chập chờn, thường xuyên gặp ác mộng, cả đêm tỉnh dậy mấy lần. Đến khi thấy trời gần sáng, nàng dứt khoát không ngủ nữa.

Vừa được Xuân Quy hầu rửa mặt xong, Hạ Khứ đã bước vào bẩm báo:

"Điện hạ, phò mã đã ra ngoài."

Ngu Cửu Châu chỉ tựa nhẹ vào đầu giường, không tỏ vẻ gì trước tin tức ấy.

Hạ Khứ lại nói: "Thu Lai vừa truyền tin từ Vũ Thành về, nói nơi đó xảy ra tuyết tai, xe ngựa không thể qua lại, chết rất nhiều người. Nếu chậm trễ xử lý, đầu xuân khi trời ấm lên, e sẽ phát sinh ôn dịch."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!