Các quốc gia muốn dùng hòa thân để tranh thủ lợi ích, cuối cùng lại bị Đại Chu phản đòn một vố đau.
Bọn họ vốn định dùng mỹ nhân để quyến rũ Ngu Cửu Châu. Nhưng Trì Vãn kẻ vốn không phải người thích quản mấy chuyện yêu đương, lần này lại chủ động ra tay.
Mọi người khi ấy mới lần đầu được mở mang tầm mắt, thế nào mới gọi là "gian thương" đích thực.
Muốn giành lão bà của nàng? Cũng phải xem Trì Kim Triều
- Trì Đại Vương có đồng ý hay không. Ai dám manh động vươn móng vuốt, tất phải chặt một tay cảnh cáo!
Các nước dị tộc chi bạc nặng mua hàng hóa Đại Chu, từ tơ lụa, vải vóc cho đến đồ dùng hằng ngày, tất cả đều là hàng hóa đã hết thời, đồ thải loại.
Còn như máy móc, công cụ, phần lớn là đồ cũ bị đào thải, bán đi theo hình thức "trả cũ đổi mới".
Thậm chí Trì Vãn còn tặng thêm một vài món hàng miễn phí, khiến các đoàn sứ giả tưởng rằng đây là "kho báu vô giá".
Bởi vì nàng nói rất rõ: cái gì miễn phí, mới là cái đắt nhất.
Đó là "sản phẩm hậu tục" thứ mà muốn dùng được thì phải nộp bạc mở khóa. Muốn hiểu thì phải trả tiền học. Vậy nên, lần này Trì Vãn đã mang về cho Đại Chu lợi nhuận bạc trắng tính bằng hàng ngàn vạn lượng, hơn nữa còn là nguồn thu dài hạn.
Đại Chu giàu rồi, việc đầu tiên chính là cải thiện khẩu phần quân đội. Ngoài ra, công trình thủy lợi lớn nhỏ cũng đang đồng loạt thi công, mỗi ngày đều cần tiêu hao lượng bạc khổng lồ.
Đại Chu không thiếu nhân tài trị thủy, nhưng đa phần còn mắc kẹt trong những tư tưởng truyền thống. Trì Vãn triệu tập bọn họ, đưa ra một lý luận mới: "Lấy nước trị nước".
Nàng không tinh thông thủy lợi, nhưng lại hiểu lịch sử.
Năm xưa Trần Hoàng từng đưa ra tư tưởng này khi trị Hoàng Hà. Trọng điểm nằm ở việc lợi dụng dòng nước lớn để rửa trôi phù sa, duy trì thông thoáng lòng sông. Kết hợp xây đập, đào kênh dẫn nước, để tăng sức nước đẩy cát, đó mới là mấu chốt trị thủy.
Ngoài ra, mỗi khu vực đều có địa thế khác nhau, không thể áp dụng một kiểu. Phải linh hoạt ứng biến theo thực tế.
Trì Vãn không thể tự mình vẽ bản thiết kế, nhưng nàng có thể đưa ra lý luận. Trong Công Bộ nhiều người tài, chỉ cần có tư tưởng dẫn dắt, tự nhiên sẽ có người biến nó thành hiện thực.
Năm ngoái, Công Bộ từng lập ra kế hoạch trị thủy, nhưng trị thủy là chuyện đốt bạc lớn. Tuy Đại Chu hiện giờ giàu hơn thời Thánh Nguyên, song cũng mới bắt đầu, phần lớn vẫn dựa vào sản nghiệp tư nhân lấp chỗ thiếu.
Giống như một công ty thiếu vốn, chủ tịch có thể dùng tiền túi mãi sao? Đương nhiên là phải xoay vòng vốn, vay mượn hoặc phát hành.
Dùng tiền tư nhân lấp vào vực sâu không đáy, là điều không thể bền lâu. Cũng may, Đại Chu sắp có nguồn thu vững chắc.
Thuế muối và thuế vận tải mang lại nguồn lợi nhuận ổn định. Quốc gia trực tiếp can thiệp vào việc buôn bán muối. Nếu không có giấy phép vận chuyển muối mà tự ý buôn bán, thì chỉ có chờ chết.
Ngoài ra, thương mại mậu dịch cũng bắt đầu khởi sắc. Tơ lụa, trà, đồ sứ là ba mặt hàng chủ lực xuất khẩu. Hiện giờ chủ yếu bán sang Tây Vực và các quốc gia phụ cận, nhưng một khi tuyến thương mại trên biển được khai thông, doanh thu sẽ tăng gấp chục lần.
Một hướng khác chính là mở xưởng sản xuất, phát triển thủ công nghiệp quy mô quốc doanh, vừa tạo thêm sản phẩm, vừa giải quyết vấn đề thất nghiệp. Đặc biệt là ngành tơ lụa, rất cần đến nhân lực từ giới Khôn Trạch, qua đó giúp các nữ tử bước đầu thoát khỏi cảnh chỉ biết ở hậu trạch.
Trong các xưởng, cần nhiều người biết chữ, biết tính toán. Những người này thường xuất thân từ tiểu quan gia đình, thích hợp đảm nhiệm các vị trí tiểu lãnh đạo.
Các phu nhân nhà quan lớn, tuy địa vị cao, nhưng cũng không phải ai cũng bất tài. Đương nhiên không thể tùy tiện chọn người, mà phải căn cứ vào hồ sơ tường tận, thái độ với dân, với vật, uy tín ngoài đời và cách xử sự trong nhà. Chỉ khi hiểu thấu những điều đó, mới có thể sắp xếp đúng người.
Làm như vậy, Khôn Trạch thoát ly hậu trạch sẽ ngày một nhiều, từ đó mới tính tiếp tới việc cho họ tham gia khoa cử. Chuyện này cần đi từ từ, không thể nóng vội.
Nàng nghĩ đến Vương Mãng
- người được đồn là xuyên việt, từng muốn áp dụng tư tưởng siêu thời đại vào xã hội phong kiến. Nhưng thời nhà Hán chưa có khoa cử, cũng chưa có Võ Tắc Thiên chèn ép quyền thần, càng không có Hoàng Sào làm loạn. Thế gia khi đó nắm quyền to lớn, muốn thay đổi mà không cẩn trọng, tất sẽ xảy ra sai lầm.
Chung quy lại, có rất nhiều việc không thể quá hấp tấp. Nhất là khi muốn truyền tư tưởng mới, hình thái mới vào một vương triều phong kiến.
Mỗi lần phổ biến tân pháp, đều khiến họ tổn hao tâm trí. Nhưng tân pháp, đời nào cũng có. Có điều, đa phần chỉ là thay hình đổi dạng, chỉ một số ít thật sự thay đổi gốc rễ.
Những điều quá mới mẻ, không phù hợp với chế độ phong kiến. Bởi vậy, mỗi một bước đi, Trì Vãn và Ngu Cửu Châu đều cẩn trọng vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!