*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Vãn một thân một mình đi trên phố. May thay, phủ Hoài An Hầu cách khu phồn hoa của kinh thành không xa, cũng gần với công chúa phủ.
Ngày trước, nơi đây vốn là đất của các công thần khai quốc. Về sau, nhiều nhà phân chia chuyển đi, chỉ còn lại vài phủ lớn như Tể Tướng và huân quý mới được thăng chức hoặc trọng dụng gần đây... Trong các vị trữ quân được chọn, chỉ có Dĩnh Vương và Trung Sơn Vương là còn ở trong khu này, huyết mạch hai người họ tính ra gần với đương kim hoàng đế nhất.
Công chúa phủ ở gần hoàng cung, bình thường nếu muốn vào triều sớm, người ở xa phải lên đường từ hai ba canh giờ trước, còn ở đây, chỉ cần sớm nửa canh giờ là đủ. Vì lẽ đó, Trì Vãn thường đi bộ qua lại.
Huống chi, nàng biết thân biết phận. Nếu muốn gọi xe ngựa, công chúa phủ tất nhiên sẽ không phái cho nàng. Dù gì thì thân là phò mã, nàng cũng chẳng có bao nhiêu địa vị ở đây.
Vừa đặt chân về đến phủ, quả nhiên chẳng ai để tâm. Từ trước đến nay, tiền thân ra vào công chúa phủ vẫn luôn tự do, người trong phủ cũng không xem nàng ra gì, tựa như nàng chưa từng tồn tại. Những ai nàng có thể sai bảo cũng chỉ là người từ Hầu phủ mang theo như Nguyệt Lạc.
Thế nhưng hiện tại, Nguyệt Lạc đã bị người khống chế, nàng rốt cuộc chẳng còn ai để dùng.
Trì Vãn bước vào tiểu viện của nguyên thân. Tuy nhỏ, nhưng bố trí cũng coi như nhã nhặn, cầu thang và sàn nhà bằng gỗ, trong phòng khách lại có một gian nhỏ ngăn cách thành thư phòng. Trong đó bày sách, nhưng Trì Vãn biết rõ, nguyên thân chắc một quyển cũng chưa từng đụng tới.
Nàng tìm trong ký ức, lần mò ra nơi cất bạc. Mặc dù chỉ có hơn một trăm lượng, nhưng tính ra cũng không ít đủ để mua đến ba vạn cân gạo.
Dân thường trong kinh thành, một năm thu nhập chừng mười lăm đến hai mươi lượng bạc. Một trăm lượng, quả thực rất nhiều. Nhưng với những gì nguyên thân đã làm, nàng biết số bạc này chẳng sạch sẽ gì, đều là sau khi thành phò mã ỷ vào danh Công chúa phủ mà thu lợi bất chính.
Trì Vãn lấy ra mười lượng, rồi lại rời phủ.
Biết nàng ra ngoài lần nữa, Ngu Cửu Châu chỉ hơi nhíu mày, không hỏi nàng đi đâu.
Xuân Quy chủ động bẩm báo: "Phò mã hình như đi Tây thị."
Tây thị?
Kinh thành chia hai khu chợ lớn: Đông thị và Tây thị. Đông thị là nơi bán vật quý, thường là chốn lui tới của các nhà quyền quý. Tây thị thì bình dân hơn, bách tính muốn mua gì dùng hằng ngày đều đến đó.
Gần Đông thị còn có Bình Khang Phường nổi tiếng, ban ngày là nước, ban đêm có hoa thuyền trên Khải Phong Hà, chốn ưa thích nhất của đám công tử quý tộc.
Trước đây, Trì Vãn ban ngày hay xuất hiện ở Bình Khang Phường, đêm đến thì lui tới Khải Phong Hà, nào có từng đặt chân đến Tây thị?
Lần này, nàng chỉ muốn mua ít đồ ăn vặt mà thôi. Trên đường trở về công chúa phủ, nàng nhìn thấy vài đứa trẻ con ngồi chia nhau hạt dẻ, lòng chợt động.
Trời đông giá lạnh, có một bếp lò nhỏ, một ấm trà nóng, một túi hạt dẻ rang thơm lừng, quả thực là ấm lòng nhất.
Trước khi ra khỏi phủ, nàng từng hỏi Ngu Cửu Châu có muốn mang gì về không. Đối phương không nói gì, nàng đành tự chọn vài món ăn vặt mang về.
Vừa tới quầy hàng bán hạt dẻ, nàng mới biết loại đường xào hạt dẻ này không rẻ chút nào, một túi nhỏ mà giá tới nửa lượng bạc. Nhìn đám trẻ con tụm lại chia nhau một túi, đoán chừng cũng chẳng phải xuất thân phú quý.
Mà lũ trẻ ở Tây thị này, y phục ai cũng chắp vá, áo choàng lót da dê hoặc cỏ lau, trông thì béo tròn mà thật ra không giữ ấm được bao nhiêu.
Một số đứa còn đứng cạnh quán, lặng lẽ nhét rơm rạ vào áo, tay đông nứt nẻ, máu rỉ hồng, khiến người ta nhìn không nỡ.
Trì Vãn đứng đó, trong lòng bỗng nghẹn lại, cảm thấy buồn bã. Nhớ đến chuyện Hầu phủ thôn tính ruộng đất, khiến dân chúng lâm vào đường cùng, nàng càng thêm phẫn nộ. Mà kẻ chủ mưu phía sau lại chính là nguyên thân... Kẻ ấy chết rồi cũng đáng.
Nàng chiếm thân thể này, vậy thì nhất định sẽ không đi lại vết xe đổ của kẻ trước, càng không muốn thành đồng lõa với cái ác.
Nghĩ vậy, Trì Vãn mím môi, sải bước đi qua.
Người đi ngang đều vô thức tránh đường. Nàng khoác áo lông dày, bên trong lót lông thú mềm, tuy không quá khoa trương nhưng vẫn toát ra khí chất thanh quý. Gương mặt trắng mịn, đôi mắt sáng ngời, khi nhìn quanh đều mang theo nét hiếu kỳ dịu dàng khiến người khác nhìn vào cứ tưởng nàng là một tiểu thư khuê các, lén trốn ra ngoài để mua chút đồ ăn vặt.
Nàng vừa đi ngang một con phố nhỏ, chợt cảm thấy phía sau có nguy hiểm ập đến. Trì Vãn nhanh như chớp nghiêng người, vươn tay bắt lấy kẻ phía sau, thuận thế bẻ khớp một tay.
"A đau đau đau!" Một tiếng la oai oái vang lên.
Trì Vãn lúc này mới nhìn rõ, là một tiểu bàn tử, người tròn vo như cục bột, mặc áo xám rộng thùng thình, giống hệt con chim cánh cụt. Bị nàng túm lấy, hắn giãy dụa mãi cũng không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!