Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn phủ trắng trời.
Trong phủ công chúa, căn phòng ấm áp tràn ngập một mùi hương khiến lòng người ngây ngất. Hương ấy tựa như mùi tuyết ngoài cửa sổ, lạnh lẽo và thanh khiết, nhưng xen lẫn trong đó là một mùi thơm dìu dịu, như hoa sơn trà nở giữa mùa đông giá, thứ hoa chịu rét mà vẫn kiêu hãnh vươn mình, mang theo nét quyến rũ lạ kỳ chỉ riêng mình mới có.
Trì Vãn khẽ hít sâu hương thơm vương nơi chóp mũi, thứ hương lạnh nhạt ấy dường như có sức lan tỏa vô hình, khiến không khí quanh nàng cũng trở nên mềm mại, mơ hồ đến mức khiến người ta muốn lần theo để tìm ra điểm khởi nguồn.
Nàng chợt nhớ ra, lẽ ra giờ phút này mình đang trên đường đến tham dự "Đại hội giao lưu trung y toàn quốc" mới phải?
Trì Vãn gắng gượng mở mắt giữa cơn đau nhói phía sau đầu, bàn tay đưa ra dò dẫm sau gáy liền chạm phải một lớp ẩm ướt. Cảm giác ấy khiến nàng kinh hoàng ngồi bật dậy.
Nàng vội nhìn xuống lòng bàn tay, một mảng đỏ tươi lóa mắt.
Ai đã đánh nàng ra nông nỗi này?
Ngay sau đó, ánh mắt nàng liền bị một căn phòng cổ xưa phía trước hấp dẫn. Rèm lụa thêu kim tuyến buông nhẹ trước chiếc giường gỗ tử đàn, trên giường là một nữ tử sắc mặt hồng hào, khoác trên mình y phục trắng muốt, phong thái thoát tục, đẹp đến ngẩn ngơ.
Nếu không phải vì ánh mắt đầy căm hận của người ấy đang nhìn mình, Trì Vãn chỉ sợ đến giờ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Ngày nay, mạng lưới phát triển, mỹ nhân khắp nơi đều có, nhưng nữ tử nằm đó lại mang vẻ thanh nhã tuyệt trần, dung nhan diễm lệ mà hiếm thấy. Điều khiến người ta không thể rời mắt là khí chất mạnh mẽ nơi nàng, dù dịu dàng mà vẫn lạnh lùng, mang theo dáng dấp con nhà thế tộc, như một đóa hoa quý giữa trần gian từng dãi dầu gió sương.
Nhìn nàng như thế, lòng Trì Vãn bỗng se thắt. Nhưng... tại sao nàng lại ở đây?
Cơn đau nơi trán nhắc nàng rõ ràng rằng đây không phải mộng, tất cả đều là thật.
Trì Vãn do dự bước đến gần, nữ tử kia lập tức siết chặt ánh nhìn, giống như nàng là một kẻ xấu sắp nhào đến làm chuyện gì đồi bại.
Nàng đành nhẹ giọng trấn an: "Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu. Ngươi... có thể nói cho ta biết đây là đâu không?"
Nữ tử kia chau mày, vẻ mặt càng thêm đau đớn. Trong đôi mắt nhìn nàng chỉ toàn lạnh lẽo và thù hận, như thể chỉ hận không thể đông cứng nàng đến chết. Ngoài thù hận, chẳng còn gì khác. Đôi mắt đỏ rực ấy như kẻ khát máu, chỉ muốn lăng trì nàng ngay tại chỗ.
"Cút!" Giọng khàn khàn bật ra, ngữ khí lạnh lẽo như băng, đầy rẫy sát khí.
Trì Vãn thấy đầu choáng váng, mùi hương trong không khí dường như ngày càng nồng, mùi thơm thanh lạnh quẩn quanh chóp mũi, lý ra phải giúp đầu óc tỉnh táo, nhưng giờ lại khiến nàng như mê đi, trong lòng bỗng dâng lên một khát vọng không thể lý giải đối với người trước mặt.
Nàng hoảng hốt lùi lại một bước, bắt đầu hiểu ra vì sao đối phương không muốn nàng tới gần, trong không khí ẩn ẩn một mùi dược hương dẫn dụ d*c v*ng.
Trì Vãn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, may mà cơn đau nơi trán vẫn còn, giúp nàng níu giữ chút lý trí sau cùng.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên một giọng nói: "Bảo An Vương dâng bái thiếp, hiện đang chờ ngoài phủ. Công chúa điện hạ đi đâu mất rồi?"
Nghe đến đây, Trì Vãn giật nảy mình. Bảo An Vương? Công chúa điện hạ?
Nàng... xuyên rồi sao?
Ngay lập tức, cơn đau ập đến khiến đầu nàng như vỡ tung, ký ức không thuộc về mình ào ạt ùa về. Đôi mắt Trì Vãn bỗng mở to kinh ngạc.
Nữ tử trước mặt là... Ngu Cửu Châu?
Chẳng phải nàng đang trên đường đi dự đại hội trung y? Rõ ràng vừa rồi còn đọc một cuốn tiểu thuyết cổ đại ABO trên điện thoại…
Trong truyện, nam chính là vị Bảo An Vương kia, còn công chúa Ngu Cửu Châu người đang nằm đây là phản diện, nhưng thực chất chỉ khác nhau ở lập trường.
Trong truyện, hoàng đế không có con trai, chỉ có một mình Ngu Cửu Châu là con gái. Trước khi băng hà, hoàng đế để lại di chiếu phong nàng làm Nhiếp Chính Trưởng Công Chúa, còn ngôi báu thì truyền cho người thân cận nhất trong hoàng thất Bảo An Vương.
Trưởng Công Chúa dung mạo khuynh quốc khuynh thành, là Khôn trạch đệ nhất của Đại Chu, vốn không màng tranh quyền đoạt vị, một lòng phò tá tân đế. Nào ngờ tân đế lật lọng, chối bỏ di ngôn, không tôn tiên đế làm phụ hoàng. Vậy là nàng và Bảo An Vương bước vào một cuộc tranh đoạt quyền lực dữ dội, bên nào thua là vạn kiếp bất phục.
Đáng tiếc Trưởng Công Chúa quá ôn nhu, không đủ tàn nhẫn, lại không phải nhân vật chính được số mệnh bảo hộ, cuối cùng bị hãm hại, chết thê thảm.
Kẻ đầu tiên đâm sau lưng nàng chính là vị phò mã xấu số, một nhân vật Trì Vãn từng vô cùng căm ghét khi đọc truyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!