"Anh bị làm sao vậy? Bạn gái anh là Tô Thanh anh quên rồi sao?"
"Anh phải giúp Tô Thanh, hiểu chưa!"
Tô Xán thấy Hạ Cẩm Ngôn nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt chân thành, chắc anh đã hiểu rồi mới yên tâm bước ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài đã thấy Tô Thanh vẫn đang khóc lóc, Phùng Hiểu Đồng và Kha Tuấn đứng bên an ủi. Lâm Hiểu Hiểu ngồi đó lúng túng không biết phải làm gì, còn ở góc xa, Ấn Thành vẫn lạnh lùng, Giang Mạc Hiên chỉ cúi đầu im lặng.
Thấy Tô Xán từ phòng đi ra, Lâm Hiểu Hiểu lập tức bước tới.
"Hay là mình đi nghỉ trưa đi." giọng cô hơi khàn khàn.
"Được."
Hai người sau đó vào phòng nghỉ.
Sau sự cố vừa rồi, cả nhóm tạm ổn; mọi người im lặng trải qua phần còn lại của ngày.....
Đây là lần đầu tiên Tô Xán được ngắm bình minh và hoàng hôn trên máy bay. Khi máy bay hạ cánh đã là sáng sớm hôm sau, mọi người lần lượt xuống máy bay.
Nơi ở là một biệt thự gỗ bên hồ mang phong cách cổ điển, xung quanh là núi non trập trùng, cách đó không xa có một thị trấn nhỏ xinh đẹp.
"Mọi người có thể nghỉ ngơi một lát, chúng tôi đã chuẩn bị xe điện, mọi người có thể tự do hoạt động!"
Thị trấn cổ tích này được xây dựng để bảo vệ môi trường, cấm hoàn toàn ô tô đi lại, kể cả xe vận chuyển hàng hóa cũng đều là xe điện.
Sau chuyến bay suốt một ngày một đêm, ai cũng đã thấm mệt, từng người về phòng nghỉ ngơi.
"Cứ xem như một chuyến nghỉ dưỡng vậy." Tô Xán nghĩ thầm, rồi mơ màng thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã trưa.
Tiếng bụng réo cồn cào thúc cô phải mau xuống bếp tìm gì ăn, vừa đúng lúc gặp Hạ Cẩm Ngôn đang nấu.
Anh mặc đồ thể thao thường ngày, dáng người cao lớn, động tác trong bếp thuần thục. Tuy trên người vẫn mang khí chất bất kham khó gần nhưng lại dễ tiếp cận hơn thường ngày.
Tô Xán có chút ngạc nhiên, cô không nhớ là anh biết nấu ăn nên tò mò bước đến xem thử.
Vừa tới đã thấy anh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, món mì Ý sốt cà chua được bày gọn gàng trên đĩa, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Hạ Cẩm Ngôn thấy Tô Xán đi đến, liền đẩy đĩa mì về phía cô. "Đói rồi phải không? Ăn thử xem có ngon không."
Giọng điệu thân mật như đang nói chuyện với người thân. Tô Xán quả thực đang đói, lại đúng món mình thích, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải tác hợp anh ta với Tô Thanh để mình có thể về nhà đành nuốt nước bọt rồi nói: " Hình như Tô Thanh vẫn chưa ăn gì đâu, anh mang cho chị ấy đi."
"Cô cứ ăn trước đi, đợi cô ấy dậy tôi sẽ làm sau." Giọng anh rất tự nhiên.
[Tô Xán đúng kiểu ngoài cứng trong mềm, bắt đầu thích bả rồi đó nha!]
[Không ngờ tổng tài lạnh lùng lại biết nấu ăn nữa chứ? Ai mà chịu nổi trời!]
[Tự nhiên thấy hai người này có "chemistry" ghê!]
Thấy cô vẫn chưa động đũa, Hạ Cẩm Ngôn lại giục: "Ăn đi, ăn no rồi còn đi chơi."
Giọng điệu thoải mái đến mức như hai người đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
Tô Xán ngớ người ra một lúc rồi mới cúi đầu ăn. Trong lòng cô loạn như tơ vò: Anh ấy bị sao vậy? Chẳng phải đã hứa hẹn rõ ràng rồi sao?
Không được, phải tìm cơ hội nói chuyện cho rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!