Chương 5: Cùng Nhau Tham Gia Show Hẹn Hò

"Danh sách đã chốt từ lâu, bây giờ anh nói không đi nữa không những làm khó đạo diễn mà còn tự làm khó bản thân!"

Thật ra, Hạ Cẩm Ngôn chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sự sống còn của chương trình này.

Hạ Cẩm Ngôn là ai chứ? Anh là gia chủ Hạ gia ở Vân thị, cũng là tổng giám đốc của Tập đoàn Cẩm Ngôn!

Tập đoàn Cẩm Ngôn hoạt động trên nhiều lĩnh vực, mà chương trình này là dự án do một công ty con của anh ta đầu tư!

Sau một hồi mềm nắn rắn buông dùng đủ lời lẽ ngon ngọt, Tô Xán cuối cùng cũng thuyết phục được Hạ Cẩm Ngôn cùng cô tham gia show hẹn hò.

Sau khi xác nhận lại lần nữa với bác sĩ riêng rằng Hạ Cẩm Ngôn không có vấn đề gì nghiêm trọng, Tô Xán cẩn thận lựa lời để báo với lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe xong tuy có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới việc cháu trai sẽ ở bên Tô Xán thì cũng yên tâm phần nào.

Dù sao thì việc khôi phục trí nhớ đâu phải ngày một ngày hai là có thể xong, quan trọng là thân thể không sao là được rồi.

Sau cả một ngày căng như dây đàn, Tô Xán cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, muốn ra ngoài đi dạo hít thở khí trời.

Trong lúc miên man nghĩ về những tình tiết truyện ngày càng sai lệch so với bản gốc, chẳng biết lúc nào cô đã ra khỏi khu biệt thự và đứng trên một cây cầu.

Ngay lúc ấy, có một người đàn ông đang vắt chân qua lan can chuẩn bị nhảy xuống.

Tô Xán hoảng hốt hô lên :"Khoan đã! Đừng nhảy!"

Người trên cầu giật mình, trượt chân mất thăng bằng rồi rơi thẳng xuống sông.

Thấy người ta rơi xuống nước, Tô Xán không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy theo cứu người.

Ai ngờ đối phương biết bơi, hai người cùng bơi vào bờ, Tô Xán lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương: làn da trắng nõn, đường quai hàm sắc nét gọn gàng, gương mặt đẹp đến say lòng người.

"Tự dưng anh lại nhảy sông làm gì?"

"Cô không nhận ra tôi sao?"

Tô Xán lục lại trong đầu một lượt các nhân vật trong truyện nhưng chẳng thể nào nhớ nổi tình tiết nào giống thế này.

"Vậy sao cô còn cứu tôi?" Khi Tô Xán vẫn đang cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, người đàn ông khẽ nhếch môi: "Tôi cứ tưởng cô nhận ra tôi nên mới cứu."

"Gặp nhau là duyên, cứu người là chuyện nên làm thôi."

Tô Xán nhìn mái tóc anh vẫn còn nhỏ giọt nước, lại nói: "Không có chuyện gì là không vượt qua được, còn sống là còn hy vọng."

Người kia ho nhẹ, môi hơi cong lên: "Tôi biết rồi, sau này sẽ không thế nữa."

Tô Xán nghe vậy, vỗ vỗ vai anh một cái: "Thế mới đúng chứ, trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ."

Lúc này, một bóng người vội vã chạy đến, vừa định mở lời thì bị ánh mắt của người đàn ông ra hiệu, khiến lời đến miệng cũng phải nuốt trở lại.

"Anh là người nhà anh ấy hả? Không sao nữa rồi, tôi đi trước đây."

"Khoan đã, cô đã cứu tôi, tôi phải đến nhà cảm ơn mới phải."

"Không cần đâu, có duyên sẽ gặp lại." Tô Xán cười híp mắt nói.

Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt cô, giọng nghiêm túc: "Cô nói rồi đấy nhé."

Tô Xán xoay người quay về biệt thự Cẩm Uyển, trong lòng chẳng để chuyện này vào đầu. Biết đâu ngày nào đó cô lại xuyên về thế giới thực thì sao?

Mà cho dù không xuyên về thì cơ hội hai người gặp lại cũng vô cùng nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!