Chương 21: Đừng Có Lại Gần, Tôi Biết Tán Thủ Đấy!

Cuối cùng Tô Xán vẫn quyết định ra ngoài chơi, chủ yếu là để ăn hải sản!

Vừa sửa soạn xong mở cửa, cô giật nảy mình vì một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngay trước mặt. Do ngược sáng nên vóc dáng người đàn ông càng thêm nổi bật.

Tô Xán không ngờ mở cửa lại gặp người, sững ra vài giây rồi mới nhận ra là Hạ Cẩm Ngôn.

"Anh đứng đây làm gì vậy?" Cô cau mày, giọng chẳng mấy vui vẻ.

"Muốn ra ngoài đi dạo chút không?" Anh đưa tay gãi sau gáy, giọng có phần lúng túng.

Đi dạo? Với anh á? Bộ thấy chương trình chưa đủ hot à?

Tô Xán liếc anh một cái đầy khó chịu: "Thôi đi Hạ tổng à! Ai đi đường nấy nhé."

Nghe vậy, ánh mắt Hạ Cẩm Ngôn thoáng trầm xuống.

"Tôi biết chỗ có đồ ăn ngon."

Tô Xán nghe đến ăn thì hai mắt sáng rực. Ăn mà không tốn tiền thì tội gì không đi? Chuyện hot search gì đó cô quăng ra sau đầu luôn.

Tô Xán mặc một chiếc yếm trắng kem, tóc tết thành hai bím thấp, đội thêm mũ tai bèo nhìn chẳng khác gì nữ sinh trung học.

Còn Hạ Cẩm Ngôn mặc sơ mi kiểu dáng giản dị, cúc áo ở cổ tháo hai khuy để lộ xương quai xanh rõ ràng, khí chất không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào.

Hai người cưỡi xe đạp bắt đầu chuyến phiêu lưu.

[Con gái tôi dễ thương quá đi mất, y như học sinh trung học luôn ấy!]

[Cặp này đẹp đôi nè! Tôi chính thức lên thuyền này nhé!]

[Tin đồn rần rần vậy còn lên show chung, ly hôn rồi mà còn dính với nhau, định làm gì thế?]

[Tội nghiệp nữ thần Tô Thanh của tôi quá…]

"Còn sớm, mình ra biển ngắm hoàng hôn rồi ăn tối luôn nhé?"

Hạ Cẩm Ngôn ngồi trên xe đạp chống một chân dưới đất, dáng người càng thêm cao ráo nổi bật.

Tô Xán liếc trộm ống kính máy quay gần đó.

Làm ơn đấy, đừng có đẩy tôi vào phong ba bão táp nữa!

Cô thở dài, nhưng đã ra đến đây rồi chắc giờ bình luận trên livestream đã ném đá cô nát người rồi cũng nên…

Thôi thì, bị riết cũng thành quen.

"Ừm." Tô Xán gật đầu.

Biển ở không xa, ánh nắng cuối ngày khiến mặt nước lấp lánh như dát vàng. Hai người cùng đạp xe dọc theo con đường ven biển.

Mặt trời dần ngả bóng, họ dừng lại trên một bãi cát rộng.

Bầu trời nhuốm vàng không một gợn mây, ánh hoàng hôn trải dài trên bờ cát vàng óng, sóng biển phản chiếu ánh sáng lung linh như sao rơi.

Tô Xán phấn khích chạy ra bãi cát, một tay giữ mũ sợ gió biển cuốn mất.

Khung cảnh đẹp như mơ khiến cô quên hết những chuyện bực dọc mấy ngày nay.

Cô quay lại vẫy tay gọi Hạ Cẩm Ngôn tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!