Hôm nay có thể được hưởng thọ mệnh lâu dài, ta liền hy vọng, có thể vĩnh biễn ở bên nàng, không để nàng cô đơn một mình.
Nếu không, nàng bị người khác khi dễ, ta biết làm sao bây giờ.
☆☆☆
Tần Mặc Hàm nhìn Mộ Dung Viễn lòng như tro nguội, bước đi thong thả đến trước mặt hắn, trong tay linh lực hội tụ, nhanh chóng đánh vào trong cơ thể hắn.
Mộ Dung Viễn nguyên bản trong lòng co rụt lại, nhưng phát hiện chẳng những không có cảm giácđau đớn, ngược lại thể nội bị phong ấn trong nháy mắt được người thả ra, hắn có chút kinh ngạc mà nhìn xem Tần Mặc Hàm, ánh mắt phức tạp.
Tần Mặc Hàm đối với hắn cười cười:
"Có thể hiểu rõ lòng người cũng không tệ, ngươi và ta ở giữa chỉ có khúc mắc là một chưởng kia, bỏ qua một bên Mộ Dung gia, ta cũng không muốn tính toán với ngươi nữa. Tu hành không dễ, ngươi có thể đạt tới Nguyên Anh chi cảnh cũng vô cùng khổ cực, cho nên ta thả ngươi."
Đương nhiên trọng yếu nhất chính là, Mộ Dung Viễn tính tình dù quái, nhưng trước giờ không tham gia vào thủ đoạn dơ bẩn của Mộ Dung gia, cho nên Tần Mặc Hàm mới bằng lòng buông tha hắn.
Mộ Dung Viễn nhíu mày:
"Ngươi cần ta làm cái gì?"
"Ta không thích Mộ Dung gia, ngươi về sau đừng kêu Mộ Dung Viễn, gọi Tần Viễn đi." Tô Tử Ngưng có chút bất mãn nhìn một cái, thản nhiên nói.
Mộ Dung Viễn ngẩn người, Tần Mặc Hàm cũng có chút không có kịp phản ứng, bất quá cũng không biểu hiện ra ngoài, Mộ Dung Viễn trầm mặc một lát, hiểu rõ ý tứ Tô Tử Ngưng, lập tức đối Tần Mặc Hàm khom người thi lễ:
"Tần Viễn bái kiến chủ tử."
Hắn vốn là cô nhi, tên họ sớm cũng không biết, lúc trước được phụ thân của Mộ Dung Xương Bình cứu, trở thành người Mộ Dung gia, nên liền theo họ Mộ Dung. Bây giờ mạng đã trả xong, liền cùng Mộ Dung gia triệt để đoạn tuyệt, hắn thiếu Tần Mặc Hàm một cái mạng, hắn sẽ trả.
Tô Tử Ngưng nhướng mày, quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, trong mắt câu lên ý cười, quyến rũ đắc ý, để Tần Mặc Hàm nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy.
Hoa văn màu đen nơi cổ của Tô Tử Ngưng đã nhạt đi rất nhiều, người bình thường sẽ không phát giác, nhưng Tần Mặc Hàm cũng không muốn nàng ấy lộ ra dáng vẻ quyến rũ chọc người kia, bất quá ra ngoài nàng ấy luôn phủ xuống mũ trùm đầu, chỉ những lúc bên nàng mới để lộ mặt ra.
Nhịn xuống cảm xúc trong lòng, Tần Mặc Hàm ra hiệu Mộ Dung Viễn:
"Ngày sau ngươi liền lưu tại Tần gia, bất quá thủ đoạn của Mộ Dung gia ngươi cũng rõ ràng, ngươi tạm thời không nên lộ diện, chuyên tâm tu luyện đi, còn có... Ta hi vọng ngươi có thể có nguyên tắc của mình, loại sự tình nối giáo cho giặc, đừng nên phạm phải."
Tần Viễn ngước mắt nhìn xem Tần Mặc Hàm, chân thành nói: Thuộc hạ hiểu rõ.
Sau khi Tần Viễn rời đi, Tần Mặc Hàm quay đầu cười nhìn Tô Tử Ngưng:
"Nàng nghĩ như thế nào lại muốn chiêu mộ hắn về Tần gia?"
Tô Tử Ngưng lườm nàng một chút: "Nàng hôm qua cho người điều tra cũng thấy rồi, hắn mặc dù cổ hủ cứng ngắt, nhưng đứng ngoài bọn người Mô Dung gia cặn bã kia, ta liền biết nàng sẽ không thật giết hắn. Nhưng hắn đả thương nàng, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha, nơi nào có chuyện tốt như vậy?
Đã hắn đối với Mộ Dung gia hết hi vọng, vậy liền giữ lại cho nàng. Hắn trước không theo cách thức tu hành dơ bẩn của Mộ Dung gia, trong điều kiện tài nguyên có hạn lại dốc lòng tu luyện đến Nguyên Anh, chứng tỏ thiên phú không tồi.Ừm, vẫn là nàng nghĩ chu đáo.
"Tần Mặc Hàm không tiếc lời khen nàng, lại cười nói. Hoàn toàn chính xác, Mộ Dung gia trầm mê ở song tu, thậm chí có chút tà đạo, vốn không được chính đạo xem trọng, bọn chúng lại gieo họa không ít, cũng chỉ có Mộ Dung Viễn giữ mình trong sạch, nàng mới dự định buông tha hắn."Nàng khi nào về Bắc Xuyên?
"Nhắc đến chuyện này, Tô Tử Ngưng có chút mất mát, nhưng lại lo lắng, nhịn không được nói."Không muốn ta ở bên cạnh nàng nhiều thêm sao?
"Tần Mặc Hàm nhìn xem nàng, vô tội nói. Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ, nâng lên gương mặt của nàng:"Nàng biết rõ ta lo lắng cái gì mà. Nếu không phải nàng khinh suất làm loạn, ta làm sao cần vào lúc này bức nàng rời đi ta.
"Nói đến đây, Tô Tử Ngưng liền có chút tức giận. Tần Mặc Hàm cúi đầu cười khẽ:"Ta ngược lại thật may mắn vì ta khinh suất." Nàng lúc ấy không chịu buông xuống Tô Tử Ngưng, vốn bởi vì biết nàng ấy đối mình có tình có nghĩa, dù mất trí nhớ nàng vẫn rất có hảo cảm đối với nàng ấy, bây giờ nghĩ lại, quả thực là may mắn, không phải vậy nàng hôm nay đã không còn nàng dâu.
Vì muốn Tô Tử Ngưng hoàn toàn yên lòng, Tần Mặc Hàm cân nhắc một hồi, liền đem chuyện bản thân có Luân Hồi chi lực nói tất cả cho nàng ấy nghe.
Tô Tử Ngưng nghe xong không khỏi kinh hãi, nàng tưởng rằng Tần Mặc Hàm dùng bí thuật nên mới bị phản phệ, thế nhưng Luân Hồi chi lực so bí thuật còn kinh người hơn, khó trách Tần gia giấu diếm thân phận của nàng ấy, người Tần gia đối nàng ấy như vậy yêu mến cùng tôn kính, thế nhưng loại năng lực này cũng quá nghịch thiên!
Tu chân giả thiên phú tốt xấu dù chênh lệch cũng lớn, nhưng luôn có cái cân bằng, nàng cảm thấy Tần Mặc Hàm cái này có chút không hợp với lẽ thường, trong lòng có chút phỏng đoán không tốt lắm, nàng một mặt khẩn trương:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!