Chương 42: Nàng đuổi theo, ta chạy trốn

Đúng như Tần Mặc Hàm sở liệu, Tô Tử Ngưng đến Hoành Châu vì nhớ tới mình còn một vụ mua bán chưa làm, bởi vậy liền đi đến Du Tiên Minh. Nàng là ngự kiếm mà tới Hoành Châu, so với Tần Mặc Hàm trễ hơn đến nửa ngày.

Chỉ là thế sự khó đoán trước, trên đường đi đến Du Tiên Minh, nàng tình cờ gặp lại người quen cũ, không phải ai khác, chính là Tiêu Hiên.

Hắn vừa nhìn thấy Tô Tử Ngưng, lập tức vẻ mặt có chút kích động, bước nhanh đi sang nhìn nàng nửa ngày, kinh hỉ nói:

"Chấp Mặc cô nương, thật là cô, ta còn tưởng rằng ta nhận lầm. Cô nương bình yên từ Vô Tận Hải ra, thật sự là quá tốt."

Tô Tử Ngưng không tính chán ghét hắn, nhưng nghe được hắn gọi Chấp Mặc, trong lòng liền cảm thấy đắng chát, vẫn là chịu đựng, nhàn nhạt gật đầu:

"Tạ ơn quan tâm, các người thế nào rồi?"

Tiêu Hiên sắc mặt ảm đạm, hắn vốn vẫn luôn cười đùa vui vẻ nhưng lúc này thần sắc có chút u buồn: "Chúng ta hôm đó cũng là một cuộc ác chiến, Thôn Thiên Mãng nổi giận, chúng ta một đoàn người kém chút đều chết ở nơi đó, tuy nói cao thủ của Văn Nhân gia đã cứu chúng ta, thế nhưng ... thế nhưng Lạc Túc, Tư Phàm đều đã chết, Diệp Ánh cũng bị trọng thương, hôm nay mới tỉnh, ta vừa mới đến thăm nàng ấy đây.

"Tô Tử Ngưng liền giật mình, Lạc Túc cùng Trần Tư Phàm chết rồi? Nàng nói khẽ:"Nén bi thương.Tần cô nương đâu, không phải nói Tần gia tìm được nàng ấy rồi sao? Cô cùng nàng ấy thế nào không ở cùng một chỗ?

"Tiêu Hiên có chút hiếu kỳ, dù sao hắn cảm giác rằng các nàng tình cảm rất tốt, không lý nào Tô Tử Ngưng một người ở chỗ này. Tô Tử Ngưng sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện tia lo lắng rồi biến mất, thản nhiên nói:"Chúng ta chỉ là bằng hữu, nàng ấy về nhà, ta cũng nên rời đi.

"Phát giác được nàng cảm xúc không tốt, Tiêu Hiên quan tâm không có hỏi nhiều nữa, chỉ là nghiêm túc nói:"Lần trước sự tình, thật ra là chúng ta liên lụy cô nương, cô trên đường đi cũng giúp chúng ta không ít...Ta chỉ là tự vệ, nhắc nhở các người là nàng ấy.

"Tô Tử Ngưng cũng không nhận tình, mở miệng đánh gãy lời nói của hắn."Chấp Mặc, tuy nói như thế, nhưng cô giúp chúng ta là sự thật không thể chối cãi. Vô Tận Hải Vực chuyến này, chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, huống hồ ta thật cảm thấy thẹn với cô.

Hơn nữa, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta rất thưởng thức cô, cho nên mạo muội hỏi một chút, Chấp Mặc cô nương nhưng là có gia tộc môn phái?" Tiêu Hiên biết nói nhiều ngược lại chọc nàng không vui, trực tiếp sảng khoái nói ra suy nghĩ trong lòng.

Chấp Mặc từ trang phục bên ngoài cho đến tên gọi, không có dấu hiệu của gia tộc, lại nói cùng Tần Mặc Hàm chỉ là bằng hữu, tiến Vô Tận Hải Vực cũng đi một mình, cho nên hắn cảm thấy nàng có thể là tu sĩ lang thang.

Tô Tử Ngưng có chút hứng thú, nhíu mày nhìn xem Tiêu Hiên:

"Tiêu công tử hỏi cái này, ý muốn như thế nào? Nghĩ lôi kéo ta?"

Tiêu Hiên thần sắc đứng đắn, chân thành nói: "Có thể nói như vậy, nhưng là, ta càng ưa thích dùng kết giao để hình dung.

Bây giờ Tu Chân giới, không thể so với dĩ vãng, các thế lực lớn chia cắt rõ ràng, tài nguyên lũng đoạn càng là lợi hại, cũng chỉ có thế lực gia tộc tông môn lớn một chút, mới có năng lực bồi dưỡng tu sĩ trở lên mạnh mẽ.

Ta biết Chấp Mặc cô cần những cái kia, ta có thể giúp cô.

"Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu:"Ngươi lại muốn từ ta có được cái gì? Dù cho ta chỉ là một cái ngũ linh căn phế vật, ngươi cũng nguyện ý?

"Tiêu Hiên sững sờ, lập tức có chút khó tin mà nhìn xem nàng, ngũ linh căn? Sau một lúc lâu, trong đôi mắt hắn ý cười càng dày đặc:"Ta nói qua, là kết giao, cũng không phải là thu làm môn hạ.

Chấp Mặc cô nương nhập Tiếu gia, không phải gia thần, chỉ là bằng hữu của ta, chỉ hi vọng ngày sau, Tiêu Hiên cần cô giúp sức, không vi phạm nguyên tắc đạo nghĩa, mong cô nghĩ tình hết sức tương trợ, được chứ?"

Tiêu Hiên là tôn trưởng tử, những năm này, Tiêu gia đều là hắn một tay xử lý, hắn thấy rõ ràng, Tô Tử Ngưng thiên phú hơn người, huống chi, nàng cùng người thừa kế Tần gia quan hệ tốt như vậy, ngày sau tất nhiên không phải tầm thường.

Trên thế giới này, nhìn thấy chỗ tốt liền đến đặt cọc, mới là cách làm của kẻ thông minh.

Tô Tử Ngưng cũng hơi kinh ngạc, nàng nhìn xem Tiêu Hiên, nam nhân anh tuấn mang trên mặt nét tự tin và chân thành, hiển nhiên không phải nói đùa.

Lập tức nàng câu môi nở nụ cười, trong nháy mắt phảng phất giống như hoa đào nở rộ, quyến rũ chói mắt, để Tiêu Hiên thấy ngẩn ngơ.

"Được. Bất quá... Ta trước đi Du Tiên Minh, đem bán La Liệt Thảo, còn có tơ nhện xanh bảy màu."

Thấy nàng chuẩn bị rời đi, Tiêu Hiên vội nói:

"Đừng, tơ nhện xanh bảy màu, La Liệt Thảo, Tiêu gia đều đang cần dùng."

Tô Tử Ngưng quay đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn xem hắn, Tiêu Hiên có chút bất đắc dĩ:

"Chắc chắn sẽ không thiệt thòi cô, xin mời!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!