Chương 40: Dù nàng có chạy đến đâu, ta nhất định cũng tìm được nàng về

Tô Tử Ngưng gian nan, Tần Mặc Hàm cũng chẳng tốt đẹp gì, đêm đó sau khi tỉnh lại nàng liền không ngủ, mãi cho đến sáng sớm, cũng trì hoãn không muốn rời khỏi phòng. Ra ngoài gặp được Tô Tử Ngưng, nàng càng cảm thấy lúng túng cùng hoảng loạn, cũng không dám nhìn nàng ấy, chỉ có thể mặt lạnh rời đi.

Hiện tại nhớ lại tình huống lúc đó, nàng ấy nụ cười đột nhiên tắt đi, trong mắt không giấu được sững sờ, khiến cho nàng càng thêm rầu rĩ.

Lấy cớ bế quan tu luyện, nàng ở đây đã tránh né nửa tháng. Nhưng nàng căn bản không có cách nào tĩnh tâm, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Nàng hít một hơi, cau mày nghĩ đây rốt cuộc là làm sao, giấc mộng đêm đó cũng đi qua rất lâu rồi, nàng vẫn không thể bình tĩnh được.... Bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác vẫn còn rất chân thật, Tô Tử Ngưng đêm đó... nàng ấy rất, rất mê người.

Lúc đó nàng sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn, nàng ở thế giới kia cũng sống hơn hai mươi năm, làm loại kia mộng cũng không phải nói không bình thường, nhưng đối tượng lại là Tô Tử Ngưng.

Ngoại trừ hoảng, nàng còn có hổ thẹn, thế nhưng... nàng không một chút nào thấy phản cảm. Bây giờ nhớ lại cảnh tượng kiều diễm kia, nàng liền mặt đỏ tim đập nhanh, cũng không có chán ghét, đây là chuyện gì xảy ra?

Tần Mặc Hàm đứng lên, nhìn bên ngoài núi non phủ đầy băng tuyết, sau một hồi cảm thấy thật cay đắng, nàng chính là đã yêu Tô Tử Ngưng.

Ngày xưa đối với Chấp Mặc, nàng vừa kính lại vừa yêu mến, chưa bao giờ nghĩ sẽ đối với nàng ấy động tình, mà đối xử tốt với Tô Tử Ngưng, ban đầu nàng cũng bởi vì phần cảm tình kia, mới đối với nàng ấy một lòng săn sóc che chở.

Thế nhưng sau đó... Nàng đau lòng khi thấy nàng ấy thân thế nhấp nhô, bị người bắt nạt nhưng vẫn kiên cường sống sót. Tuy rằng nàng ấy thích che giấu bản thân, nhưng ở bên nàng đều thật sự vui vẻ, có lúc đơn thuần đáng yêu, mang theo nghịch ngợm, nhưng lại có khi ẩn ẩn nét tang thương.

Không có nàng ở bên, nàng ấy vậy mà tại Mai Cốt Chi Địa chống chọi suốt hai mươi năm, tuyệt cảnh nào cũng mạnh mẽ vượt qua.

Bởi vì phần ân tình đối với nàng, nàng ấy liền không quản bị cả thiên hạ đuổi bắt, dùng Tiên khí đi cứu nàng, lại vì nàng liều mạng xông vào Tô gia lấy Tụ Hồn Đăng, cho dù sao đó rơi vào Mai Cốt Chi Địa, nàng ấy cũng nỗ lực nuôi tốt người hồn của nàng.

Tinh Thần Quyết bại lộ, nàng ấy cũng chưa từng đối mình có phòng bị, cũng không biết do nàng ấy thật sự dễ dàng tin tưởng người khác, hay bởi vì nàng ấy vốn một lòng tín nhiệm mình.

Nghĩ đến đây, Tần Mặc Hàm trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, chỉ là, Tô Tử Ngưng có lẽ không thích nữ nhân, vốn là trong tiểu thuyết, nàng ấy yêu thích chính là Văn Nhân Thu. Nghĩ đến nàng ấy cùng Văn Nhân Thu gặp mặt liền phát sinh biến hóa, Tần Mặc Hàm lại cảm thấy khó chịu.

Bất luận nàng làm sao cứu vãn, nội dung vở kịch lần lượt biến đổi, nhưng cuối cùng những chuyện phải phát sinh vẫn đang phát sinh, Tô Tử Ngưng rơi vào  Mai Cốt Chi Địa, nàng ấy vừa rời khỏi không lâu liền gặp Văn Nhân Thu.

Nàng cười khổ một tiếng, thực sự là sống ở nơi này quá lâu, tính chung thời gian ở thế giới kia thì bản thân cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, lần thứ nhất động tâm, còn chưa bắt đầu, liền nhất định không thể.

Hai nữ nhân ở bên nhau, chính là ở hiện đại cũng hiếm thấy mà nhấp nhô, huống hồ ngày trước nàng cố ý trêu Tô Tử Ngưng, nàng ấy liền hiểu lầm mình đối nàng ấy có hứng thú, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên nghĩ mình là nam nhân.

Tần Mặc Hàm thu lại trận pháp ngoài cửa động, gió núi lạnh buốt ùa ào khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, hít vào một hơi, từ cổ họng cho đến trong lòng đều một mảnh lạnh lẽo, nàng trốn tránh hơn nửa tháng, người kia chắc là vẫn còn đang sững sờ, nàng ấy vừa mới đến đây cũng không quen với cuộc sống Tần gia.

Tần Mặc Hàm thoáng đau lòng, dựa vào một bên giường đá mà thẫn thờ.

Không biết qua bao lâu, một bóng người giẫm phi kiếm rơi vào bên trong động, chỉ là phát hiện bên trong gió rét từng trận, so với bên ngoài còn lạnh, sững sờ nhìn thấy Tần Mặc Hàm toàn thân áo trắng ngồi dựa vào bên giường đá, quần áo bị gió lạnh thổi bay phất phơ, nhất thời một luồng khí nóng ứa ra trong lòng.

"Tần Mặc Hàm, nàng nổi điên chuyện gì!"

Tô Tử Ngưng hai hàng lông mày nhíu chặt, con ngươi tối trầm, một tấm môi đỏ mím lại, vô cùng phẫn nộ, dĩ nhiên có mấy phần đáng sợ.

Tần Mặc Hàm chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nàng ấy, có chút ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn nàng ấy, nhất thời nói không ra lời.

Tô Tử Ngưng kiếp trước từng dẫn đầu một nhóm ma tu cùng một số tu sĩ bị trục xuất, uy thế hơn trăm năm không phải là giả, giờ khắc này tuy tu vi không bằng, nhưng khí tràng vẫn còn rất khiếp người.

Thấy Tần Mặc Hàm không nói lời nào, Tô Tử Nngưng trong con ngươi ý lạnh càng sâu, đưa tay đem người kéo qua, phát hiện lòng bàn tay đối phương lạnh lẽo thấu xương, Tần Mặc Hàm ngay cả linh lực hộ thể cũng không dùng, cả người nàng ấy nhanh chết cóng!

Tô Tử Ngưng tức giận đến phát điên rồi, nghiến răng nghiến lợi cởi ra áo choàng trên người đem nàng ấy bao bọc, xoay người cấp tốc bố trí lại trận pháp, sau đó căm tức nhìn Tần Mặc Hàm:

"Nàng không phải nói muốn bế quan sao? Đóng cửa nửa tháng không một chút động tĩnh, còn ở đây tự hành hạ mình, nàng đây là muốn làm gì?"

Tần Mặc Hàm nhấc mâu nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu trầm mặc.

Tô Tử Ngưng trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng lại không nỡ đối với nàng phát tiết, nín một lát, mới có chút uể oải nói:

"Ta không biết nàng làm sao, có cái gì không có thể nói rõ sao? Ngày ấy không phải còn rất tốt, làm sao một buổi tối liền..."

Tần Mặc Hàm nhìn thấy nàng ấy vẻ mặt ủ rũ, trong mắt cũng có chút ảm đạm mệt mỏi, trong lòng đau đớn, chuyện này không liên quan đến nàng ấy, đều là do nàng không đúng, bản thân nàng có vấn đề, một mực để Tô Tử Ngưng gánh chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!