Chương 18: Bí mật bại lộ

Đến ngày hai mươi tháng tám, Tần Mặc Hàm nhận được tin tức từ Lâm gia, Lâm phụ cùng đại trưởng lão muốn đến Vô Cực Tông bái phỏng, thuận tiện nhìn Lâm Khinh Trần, vừa lúc ngày hai mươi lăm tới là sinh thần hai mươi tuổi của Lâm Khinh Trần.

Tầm Mặc Hàm xem tin trong tay, lông mày nhíu chặt, đối với người nhà họ Lâm, trong lòng nàng vẫn còn có chút không qua được.

Sau khi tiến vào Vô Cực Tông, nàng lấy cớ tu hành, xưa nay không cùng Lâm gia liên hệ, người nhà họ Lâm vẫn thường đưa một vài thứ lại đây, Tần mặc Hàm cũng để yên ở đó, chưa động mấy phần.

Nàng đối với Lâm Khinh Trần có chút ái náy nhưng cũng không nhiều, bởi vì nàng ấy đối xử độc ác tàn nhẫn với Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm xem mà phẫn nộ không thôi. chỉ là nàng không muốn dùng thân thể Lâm Khinh Trần để mà tiếp nhận những quan tâm chăm sóc từ Lâm gia.

Trông thấy Tần Mặc Hàm vẻ mặt khác thường, Tô Tử Ngưng cũng nhìn qua tin tức, nhất thời sắc mặt ngưng trọng:

"Nàng đối với người Lâm gia biết được bao nhiêu, có thể ứng phó sao?"

Nhìn thấy trong mắt nàng lo lắng, Tần Mặc Hàm lắc lắc đầu:

"Không có chuyện gì, ta có thể ứng phó."

"Nàng không muốn gặp bọn họ, vậy liền nói bế quan?"

"Như vậy trái lại khiến người hoài nghi, kết quả tỷ thí của ta, bọn họ hầu như lập tức đều biết rồi, nghĩ đến, không ít người ở Vô Cực Tông quan tâm đến tin tức của ta."

Tần Mặc Hàm thấp giọng nói, lập tức thả lỏng thần thái:

"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có chuyện gì."

Bất quá ba ngày sau, Lâm Túng cùng Lâm gia Đại trưởng lão Lâm Thôi Diêm liền đến Vô Cực Tông. Lâm gia tuy không phải đại gia tộc lớn, nhưng cũng quyên tặng Vô Cực Tông không ít tài nguyên chống đỡ, Lâm Túng lại là người được hy vọng nhất kế thừa gia chủ, Vô Cực Tông cũng không thất lễ.

Bọn họ cùng Vô Trần Tử đơn giản hàn huyên xong liền Tần Mặc Hàm đang ở bên ngoài đợi. Hai nam nhân bước ra đều là vóc người cao ráo, nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh sẫm, lông mày phong sắc bén, con mắt hẹp dài, bạch diện râu dài, rất là tuấn tú, nhưng màu nâu trong con ngươi không che giấu được khôn khéo lão luyện.

Bên cạnh lão giả râu tóc bạc trắng, chính là trưởng lão Lâm Thôi Diêm.

Cấp tốc nhớ lại, Tần Mặc Hàm dựa theo dáng vẻ Lâm Khinh Trần, ý cười tràn đầy nghênh đón, mang theo nét đáng yêu của nữ hài tử:

"Phụ thân, người đã đến rồi."

Lập tức lại chắp tay thi lễ: Đại trưởng lão.

Hai người cũng biết thành tích của nàng rất tốt, được Lạc Uyên tán thưởng không thôi, trong lòng tràn đầy vui mừng, ý cười ấm áp.

Một đám người bên cạnh đã quen với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày của nàng, giờ đây thấy ở trước mặt phụ thân, nàng ấy hồn nhiên đáng yêu, theo lý cũng bình thường, nhưng vẫn nhịn không được ngạc nhiên tràn đầy.

Tần Mặc Hàm biểu hiện giờ khắc này cũng là bất đắc dĩ, trong ngày thường nàng không quen lắm cùng người thời đại này giao lưu, mỗi ngày lại tăng cường tu luyện, đến đi vội vàng, kỳ thực nàng tuy rằng không phải người thích cười thích ồn ào, nhưng cũng không phải lạnh lùng.

Bất quá, bây giờ đến chính là phụ thân của nguyên chủ, nàng đương nhiên phải che giấu, không lo được hình tượng thường ngày.

Đến Tử Vân Phong, Lạc Uyên cũng tự mình gặp khách, Lam Hiên cùng Nhạc Phồn là sư huynh sư tỷ, cũng theo cùng gặp mặt một lần.

Lam Hiên giống như vô ý nói:

"Trong ngày thường sư muội trầm mặc ít lời, rất hiếm khi cười, hôm nay ở trước mặt Lâm bá phụ như biến thành người khác, nếu không phải tận mắt thấy, đúng là không thể tin được, xem ra sư muội cùng Lâm bá phụ cảm tình thật sự rất tốt."

Kỳ thực Lam Hiên lời này có chút khuếch đại, ở Tử Vân Phong Tần Mặc Hàm so với ở bên ngoài muốn tùy ý rất nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng bọn họ đàm tiếu một phen, tuy nói đa phần một thân một mình, không nhiều lời, nhưng cũng không phải trầm mặc ít nói.

Tần Mặc Hàm ngước mắt liếc nhìn hắn, hắn trong con ngươi tràn đầy ý cười, tỏ vẻ cùng nàng thân thiết, thế nhưng Tần Mặc Hàm cảm thấy có chút không đúng, tuy nhiên tạm thời cũng không biết hắn đang suy tính gì.

Chỉ là lắc đầu cười nói:

"Ta nhập môn muộn nên không hiểu quá nhiều, mỗi ngày đều sợ lãng phí thời gian, xác thực ít cùng với sư huynh sư tỷ ở chung, sư huynh có thể thông cảm cho ta."

Lam Hiên cười ha ha, cũng không nhắc lại chuyện này, thế nhưng Lâm Túng vốn là một lão hồ ly, làm sao nhìn không ra nữ nhi nhà mình cùng Lam Hiên có chút quái lạ. Híp mắt đánh giá hai người một phen, lập tức lên tiếng cùng Lạc Uyên bắt đầu trò chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!