Tần Mặc Hàm sau khi trở về liền trực tiếp ngự kiếm tới Tử Trúc lâm, lần này chậm trễ một canh giờ, cần đi nhanh về luyện công thôi.
Mà Lạc Uyên sau khi nghe Nhạc Phồn báo tình hình xong liền hết sức tò mò, đúng giờ đi đến Tử Trúc Lâm, muốn nhìn một chút xem nha đầu kia đang làm gì, kết quả đợi một canh giờ cũng không thấy người đâu.
Tâm trạng có chút buồn bực, không phải nói nha đầu kia thời gian vô cùng chính xác sao, thế nào còn chưa đến, giữa lúc hắn không kiên trì chuẩn bị rời đi, một luồng linh lực mạnh mẽ liền xuất hiện.
Một bóng người xẹt qua, y phục trắng xanh đan xen tung bay theo gió, lập tức thỏa đáng hạ xuống, người đến chính là Tần Mặc Hàm.
Lạc Uyên chớp mắt nhìn, khá lắm, Ngự kiếm thuật đã đến mức này rồi.
Tần Mặc Hàm không chậm trễ nữa, tiến đến rừng trúc chọn lựa một hàng trúc thật dài. Tử Trúc hai trăm năm tuổi cứng chắc vô cùng, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ vận dụng toàn lực cũng mất rất nhiều thời gian chém gẫy.
Trong rừng Tử trúc hai trăm năm tuổi vô cùng nhiều, dù cho mỗi ngày đều có người đến luyện tập, nhưng căn bản đều là Tử trúc trăm tuổi trở xuống, đủ cho những đệ tử linh lực thấp luyện tập cả đời.
Đôi mắt Lạc Uyên nhìn không chớp, Tần Mặc Hàm bên kia tĩnh tọa ngồi xếp bằng, đưa tay vuốt nhẹ lên thân trúc, sau một khắc độ chừng nửa chén trà nhỏ nàng mới đứng dậy, nhấc lên đao chém vào hàng trúc.
Khí lực nàng không lớn, nhưng Lạc Uyên rõ ràng nhìn thấy trên thân trúc có một đạo dấu vết sáng loáng, trúc đều bị chém gãy làm đôi rồi! Hắn kích động run run vuốt râu mép, nhìn thêm nửa canh giờ, cả hàng trúc dài đều ngã rạp xuống đất, hắn suýt nữa trực tiếp bay ra ngoài.
Kìm nén lại xúc động, che đi khí tức, hắn một hơi chạy về sân viện chính mình, cười rạng rỡ như đứa bé.
"Ta nhặt được bảo, ta nhặt được bảo. Thượng phẩm Song linh căn nhưng phẩm chất này còn mạnh hơn cả đơn linh căn." Vô Cực Tông mấy trăm năm những vị nắm quyền đều không có tài đức, không ngừng tranh giành cấu xé lẫn nhau, lén lút làm theo ý mình, khiến cho chất lượng đệ tử giảm xuống nghiêm trọng.
Khỏi nói đơn linh căn, ngay cả Thượng phẩm Song linh căn cũng rất ít. Lạc Uyên say mê tu hành, xưa nay quý trọng người tài, đồ đệ nào tu hành tiến bộ vượt bậc đều khiến hắn quan tâm.
Nhiều năm như vậy không thu nhận đồ đệ, chính là không gặp người nào khiến hắn vừa ý, không nghĩ tới ma xuy quỷ khiến, thu được đồ đệ tốt.
Phải biết, ngay cả chính hắn là kinh tài tuyệt diễm đơn linh căn mà năm đó, cũng không cách nào chém gãy một hàng Tử trúc hai trăm tuổi trong vòng nửa canh giờ.
"Ta phải chuẩn bị cho đồ đệ cưng của ta tâm pháp, đúng rồi, linh căn, nàng là linh căn gì nhỉ?" Lạc Uyên suy nghĩ một chút, ảo não muốn vỗ chính mình một cái tát, hôm trước trong lúc bực bội hắn cũng không nhìn kĩ linh căn của Lâm Khinh Trần, hiện tại hắn cần trắc định lại linh căn cho nàng.
Tần Mặc Hàm không hề hay biết biểu hiện của nàng đã kinh động đến sư tôn, trước đây nàng cho rằng việc tu luyện vô cùng khó khăn, bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc qua, ngay cả trong ký ức của Lâm Khinh Trần, tu hành cũng là một chuyện rất khổ cực.
Nhưng mà nàng mạc danh kỳ diệu cảm thấy gần đây việc tu luyện ngày càng thuận tiện. Ngay cả những tâm pháp mà trước đây Lâm Khinh Trần cũng không nắm bắt được, nàng vừa xem qua cảm giác giống như là đã từng thấy rồi, trôi chảy đến không ngờ, phảng phất cứ như nàng đã từng học qua.
Vì lẽ đó, Tử Trúc này nàng bất quá là nghiên cứu ba ngày, liền phát hiện ra quy luật biến đổi linh lực của nó. Cảm giác thật kỳ diệu, thế nhưng cũng chẳng hề gì.
Đến ngày hôm sau, Nhạc Phồn liền nói cho nàng biết, nàng có thể tùy ý tiến vào tầng một Tử Vân Các, tất cả sách ở đây đều có thể nghiên cứu học hỏi.
Thấy thế, Lam Hiên vốn là không thèm để ý đến Tần Mặc Hàm, nhất thời lại dâng lên cảm giác nguy hiểm. Dựa theo quy định của Tử Vân Các, đệ tử sau khi nhập môn ba tháng, trải qua sự kiểm tra gắt gao của Lạc Uyên trưởng lão mới được phép tiến vào đây.
Lâm Khinh Trần nhập môn chưa đầy một tháng, cũng không trải qua kiểm tra gì liền trực tiếp được vào?
Đối với chuyện này, Tần Mặc Hàm cũng không kinh ngạc, trước giờ nàng vẫn tuân theo sự sắp xếp của sư tôn, chỉ có đều từ giờ nàng không cần đến Tử Trúc Lâm nữa mà chuyển qua Tử Vân Các tu luyện.
Theo thường lệ, mỗi buổi sáng nghe thuyết pháp xong nàng liền ở lại một chút, nhưng lần này nàng không phải vì thỉnh giáo các trưởng lão, mà nàng đứng bên ngoài Vô Cực Điện là để chờ một người.
Đúng lúc này Lam Hiên đi tới, hắn và Nhan Tiếu, đại đệ tử của Tông Chủ ở một bên cười nói, tựa hồ đang thảo luận cái gì, ánh mắt tình cờ nhìn sang Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm làm như không biết, yên lặng đứng, dù sao giữa bọn họ cũng không cần gặp gỡ quá nhiều.
Chỉ là hai người Lam Hiên không nghĩ vậy, hắn cùng Nhan Tiếu vội vã đi đến, ý cười tràn đầy.
Nhan Tiếu là đại đệ tử của Tông Chủ, hiện tại đã hơn 240 tuổi, tu vi chính là Kim Đan hậu kỳ, cũng được xem là nhân tài hiếm thấy, rất có địa vị trong các tầng lớp đệ tử Vô Cực Tông, Tần Mặc Hàm tự nhiên không thể thất lễ:
"Khinh Trần bái kiến Nhan sư huynh, Tam sư huynh."
Nhan Tiếu gật đầu cười:
"Lâm sư muội ngày hôm nay không vội vã trở về, có phải còn có việc?"
"Vâng, muội chờ một người bạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!