Trầm Ngân biết Bạch Đế sao?
Đương nhiên là biết rồi!
Ở trong nguyên tác Nghịch Mệnh, Bạch Đế chính là nhân vật có thân phận tương đương với nam chính Trầm Ô.
Không phải nhân vật chính, nhưng lại có thực quyền không thua kém gì nhân vật chính.
Hắn cùng Trầm Ô tựa như nước với lửa, tương xung mà lại tương khắc. Cũng từng không ít lần gây phiền toái cho Trầm Ô.
Đương nhiên, song song với đó, hắn cũng từng gián tiếp giúp Trầm Ô diệt trừ boss phản diện
- tiền nhiệm Ma vương, khiến Trầm Ô thuận lợi leo lên vương vị.
Chỉ là, nghĩ nát óc, Trầm Ô cũng không nhớ được tình tiết Bạch Đế chặn đường Trầm Ô cùng Lam Nhược Vũ trong nguyên tác.
Chẳng lẽ là hiệu ứng hồ điệp do y tạo ra sao? Bởi vì nếu chiếu theo nguyên tác, thì nguyên chủ đã sớm chết ở mấy ngày trước rồi a.
Có điều, nguyên chủ... hoặc nói là y bây giờ có thứ gì có thể thu hút Bạch Đế được chứ? Trong nguyên tác giống như chưa từng đề cập qua...
Y cũng không tin bản thân lại có hào quang Mary Sue, khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Bởi vì nếu có, y cũng đã không biến thành bộ dạng như bây giờ, bị người xem như con chó xích tới xích lui.
Trong lúc Trầm Ngân đâm chiêu suy nghĩ ẩn tình đằng sau biểu hiện kỳ lạ của Trác Hàn Minh, thì Trầm Ô cũng đã từ trong kinh ngạc tỉnh lại. Sắc mặt không khỏi có phần khó coi :"Ngươi muốn hắn?"
"Đúng vậy, người ta muốn là y." Trác Hàn Minh không chút biểu cảm gật đầu, ánh mắt vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm Trầm Ngân không chớp mắt.
"Không thể."
Chưa nói tới đây là món đồ chơi mới, hắn vẫn còn chưa chơi chán. Thì việc bản thân vừa mới tự mình đa tình cũng đã khiến Trầm Ô không muốn đưa người cho Trác Hàn Minh.
"Muốn hay không không phải do ngươi nói. Ta muốn hỏi ý kiến của y." Thái độ của Trác Hàn Minh rất quyết liệt, căn bản là không để tâm tới ý kiến của Trầm Ô.
Hắn nghiêm túc nhìn Trầm Ngân, tựa hồ là đang trưng cầu suy nghĩ của y. Trong giọng nói cũng nhiều thêm một tia dè dặt, sợ hãi làm y phật lòng :"Ngươi có muốn cùng ta rời đi không?"
Muốn! Muốn!
So với ma đầu Trầm Ô, Trầm Ngân hiển nhiên lại càng muốn đi theo Bạch Đế Trác Hàn Minh
- quân tử đứng đầu Tam giới.
Có điều, chưa để y nói ra miệng. Chỉ mới nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt y, Trầm Ô liền đã đen mặt đem Lam Nhược Vũ buông xuống, nhấc chân đạp thẳng lên hông y.
"A..."
Trầm Ngân đau đớn kinh hô, bị hắn đá văng, lăn tròn trên đất. Gương mặt thanh tú cũng nhanh chóng nhíu lại cùng một chỗ với nhau. Dù cho không nhìn thấy, y cũng đã đoán được, hông trái của mình nhất định là đã bầm tím.
"Ở chỗ này, chưa đến lượt ngươi lên tiếng." Nhìn Trầm Ngân đau đến co rúm người trên đất, Trầm Ô chỉ hừ lạnh một tiếng tràn đầy khinh miệt.
"Ngươi đừng có quá phận!" Nắm tay siết chặt, ánh mắt bình thản của Trác Hàn Minh liền tựa như mặt hồ tĩnh mịch bị ném vào một viên đá, gợn sóng lăn tăn.
Quen biết khá lâu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Trác Hàn Minh thất thố, Trầm Ô liền không khỏi thích thú cười khẩy :"Bạch Đế đây là đang đau lòng à?"
"Kẻ này là tù nhân của bổn vương, bổn vương thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng, Bạch Đế có ý kiến gì sao?"
Đại ca! Van xin ngươi đừng có nói thêm gì nữa a! Ngươi càng nói chỉ càng khiến tên biến thái này tăng thêm một lý do đến tra tấn ta thôi!
Mặc dù không biết Trác Hàn Minh vì sao lại lo lắng cho chính mình. Hơn nữa từ ánh mắt của hắn tới xem cũng không giống như đang giả vờ. Nên Trầm Ngân chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, ý bảo hắn ít nói một chút.
Thế nhưng, Trầm Ngân hiển nhiên là có chút đánh giá quá cao EQ của Trác Hàn Minh rồi. Thấy ánh mắt ủ rũ này của y, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!