Đối với khung cảnh này, Trầm Ô vẫn vẫn còn có chút ấn tượng. Bởi vì khi đó hắn cũng đã lớn, đã là một thiếu niên chững chạc.
Hồi ức trong chốc lát, Trầm Ô lại tiếp tục lật xem bức họa tiếp theo. Không ngờ chính là, bức họa này lại có họa phong tương đồng với bức họa vừa rồi.
Vẫn là tràng cảnh đại hôn đỏ rực, nhưng bức tranh này lại ẩn chứa một màu sắc u tối. Xa xa là cao đường cùng quan khách, một chữ hỷ đỏ thật to, dán cao giữa đại sảnh.
Góc nhìn của bức họa, là đứng ở vị trí của tân lang. Hắn nắm lấy dải hoa hỷ, giống như đang đứng nhìn khung cảnh náo nhiệt, hoan hỷ trước mắt này.
Từ trong bức họa tìm tới thân ảnh của phu phụ Trầm gia, Trầm Túc cùng thê tử của hắn. Bàn tay cầm giấy khẽ siết chặt, Trầm Ô ngay lập tức liền đoán được bức họa này đang mô phỏng lại thứ gì.
Đại hôn của Trầm Ngân!
Đúng vậy, cách đây ba năm, Trầm Ngân đã từng thành thân qua. Hôm đó bởi vì có chuyện cần làm, cho nên hắn cũng không đến tham dự đại hôn của y.
Lúc trước không cảm thấy có gì không ổn. Lúc này, Trầm Ô chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Có ghen ghét, có oán hận dành cho nữ nhân đã may mắn được cùng y bái cao đường, danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của y kia.
Ba bức họa, nhưng lại mang cho Trầm Ô ba dạng tâm tình khác nhau. Đi từ cảm động, đến kinh ngạc, cuối cùng lại là hối tiếc,... ngũ vị tạp trần.
Lúc này, ánh mắt hắn mới vô thức chú ý tới bức họa đang nằm trên mặt bàn, vết mực còn chưa khô vừa được y vẽ ra kia. Chân mày không khỏi theo phản xạ mà cau chặt lại.
"Ngươi vẽ thứ này là gì?"
Trên một tờ giấy to bằng hai bàn tay, lại chỉ vẽ duy nhất một thứ. Không có gương mặt, không có cảnh vật, chỉ có một đôi môi đơn điệu, nhưng lại chân thật, tinh tế khôn cùng.
"Nụ cười." Thổi nhẹ một hơi, Trầm Ngân chỉ không đầu không đuôi nhả ra hai chữ. Sau đó liền đã đem bức họa đặt sang một bên.
Vẽ nụ cười?
Đầu óc hiện đầy dấu chấm hỏi, nhưng chưa để Trầm Ô lĩnh ngộ tỉ mỉ ý vị trong đây. Thì Trầm Ngân đã bày ra một tờ giấy mới, bất chợt cầm lấy hũ chu sa, hất hết lên tờ giấy.
Tấm giấy trắng tinh, trong nháy mắt liền bị màu đỏ chói mắt nhuộm dần, loang lổ ra khắp nơi.
Lần này, cũng không cần Trầm Ô truy vấn, Trầm Ngân liền đã tự mình mở miệng nói chuyện :"Bức họa này, chính là bức họa cuối cùng. Khung cảnh bên trong, ngươi chưa từng tận mắt nhìn thấy qua. Ngươi có biết là sự việc xảy ra khi nào không?"
Nhìn gương mặt biểu cảm bất biến của Trầm Ngân. Sau khi dời mắt, đánh giá tấm giấy bị chu sa nhuốm đỏ kia. Con ngươi co lại, trong đầu Trầm Ô liền lập tức nhảy ra mấy chữ.
Huyết nhuộm thương khung.
Cả thiên địa đều là máu!
Cổ họng như bị người bóp chặt, Trầm Ô liền có chút hô hấp khó khăn. Hắn đã biết y đang vẽ lại thứ gì rồi...
Chính là lúc Trầm gia bị diệt môn, già trẻ lớn bé đều bị sát hại, thây chất thành đống, máu chảy thành sông...
"Bức tranh này tặng cho ngươi. Kiến thức bên trong rất to lớn, nhớ phẩm vị cho thật kĩ." Đem 'bức tranh' cuối cùng gấp lại, nhét vào trong ngực áo của Trầm Ô. Trầm Ngân liền mỉm cười ý vị thâm trường, thuận tay giúp hắn chỉnh lại vạt áo.
Đờ đẫn nhìn Trầm Ngân, Trầm Ô bỗng lại bất chợt bắt lấy cổ tay của y, kéo mạnh về trước, khiến y lập tức mất thăng bằng, lảo đảo rơi vào trong lòng hắn. Bên tai lại truyền tới âm thanh bất an, ẩn chứa vài tia khẩn cầu của nam nhân.
"Trầm Ngân, đừng bức ta nữa."
"Bức ngươi? Ha ha, muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm." Cười lạnh một tiếng, Trầm Ngân liền dùng sức vùng vẫy, muốn đem tay rút lại :"Buông tay ra!"
"Ta chính là cố ý bức ngươi đó. Muốn chém muốn giết, tùy ngươi."
Nhìn gương mặt thanh tú gần trong gang tấc của đối phương, hai mắt thiểm sâu, Trầm Ô liền bất ngờ đè ép tới, trực tiếp cúi đầu lấp kín miệng y lại.
"Ngô... ưm..."
Thân thể Trầm Ngân không khống chế được mà lùi về sau, ngã ngồi lên trên trường kỷ. Khiến nghiên mực cùng cọ bút trên bàn đều bị quét đổ xuống đất, dính đầy trên tà áo của y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!