Bên này, một đám người thân mặc màu trắng như tuyết, tu sĩ đeo đai buộc trán bước vào đại sảnh.
Đó là Cô Tô Lam thị.
" Nhị ca, Hàm Quang Quân "
Kim Quang Dao đi lên đón, nói.
Hai bên hành lễ với nhau.
Lam Hi Thần nói.
" Hôm nay Lan Lăng Kim thị thật đúng là hết sức náo nhiệt.
Mấy ngày nay, A Dao vất vả.
"
" Xem nhị ca nói, tiệc đầy tháng A Lăng chính là ngày trọng đại.
Huống hồ, đây là ta và Tử Hiên cùng nhau bố trí.
Làm sao có thể nói vất vả? Nhị ca nói như vậy, chính là đang trách ta ngày hôm trước không thê thoát thân? "
Kim Quang Dao nói.
Ngày hôm trước, Lam Hi Thần đi ngang qua Kim Lân đài, liền thuận đường tới xem hắn nhưng bất đắc dĩ ngày đó thật sự là việc vặt quấn thân, tới khi Kim Quang Dao dứt ra khỏi đống việc, thì Lam Hi Thần đã rời đi, vậy là hai người chưa gặp mặt nhau
Lam Hi Thần cười một chút.
" Kia muốn xem A Dao muốn lý giải như thế nào? "
Kim Quang Dao cũng cười, nhị ca thật sự trách hắn sao? Bất quá trái phải đều bắt lấy hắn trêu đùa thôi.
Hai người hàn huyên, ánh mắt Lam Vong Cơ thẳng tắp nhìn chằm chằm một chỗ trong đại sảnh.
Môi khẽ nhúc nhích lại không có phát ra âm thanh.
Những cái đó chú ý từng động tác của nàng, theo ánh mắt nhìn lại, mộ mình Ôn Ninh cúi đầu ngồi trên chỗ ngồi, nhìn dáng vẻ có chút bất an.
Lam Hi Thần hiểu rõ, quay đầu nói Kim Quang Dao.
" Ngụy công tử đã tới? "
" Đã tới rồi "
Kim Quang Dao nói.
" Đi theo tẩu tử vào xem A Lăng, hẳn là một lát nữa sẽ ra tới.
"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ thả lỏng chút tâm tình, đi tới chỗ ngồi của bọn họ.
Nghi thức bắt đầu, mọi người người xuống.
Âm thanh xướng lễ cáo văn vang lên trong đại sảnh, đây là: Cáo thượng.
Cùng với xướng lễ ngâm tụng kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!