Bộ lạc nguyên thủy rõ ràng sẽ biết dệt vải, khó trách nhân loại đối với nghiên cứu cổ đại luôn tràn ngập nghi hoặc cùng mờ mịt, này đúng là chỉ số thông minh cao đi.
Nhìn Bạch Hạo mặc quần áo tử tế, Tuyết Lai lại nhét cho bọn họ vài cái bánh nướng cùng dã quả, sau đó lôi kéo Bạch Hạo đi dạo trong bộ lạc, làm quen cảnh vật xung quanh.
Những người trong bộ lạc thoáng nhìn cũng không quá bài ngoại, ít nhất khi thấy Bạch Hạo bọn họ đều gật đầu mỉm cười.
Tuyết Lai lần lượt giới thiệu: "Hắn tên Ngải Luân, đây là Ngải Thước, Ngải Thước là em trai của Ngải Luân. Người tóc dài màu nâu bên kia gọi An Cát Lạp, bạn lữ của hắn tên A Mạn Đạt, là một con sư tử thật hung mãnh. Vài người đang dệt vải là Cát Lợi Á, A Phổ Lý Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ cùng Khải Văn.
Bọn họ dệt vải giỏi nhất bộ lạc, hơn nữa bạn lữ của họ cũng rất hùng tráng …" Tuyết Lai lầm bầm lầu bầu, giới thiệu một vòng, nụ cười trên mặt Bạch Hạo cứng ngắc. Hắn nghe cái gì cũng không hiểu, chỉ nhớ nhất là Tuyết Lai nhấn mạnh tên mọi người.
Kỳ thật Bạch Hạo cũng được coi là người có trí nhớ tốt, bất quá hiện tại hắn chỉ có thể nhớ tên và khuôn mặt của mỗi người đã gặp.
Lúc này, từ bên ngoài bộ lạc một đám hài tử ầm ĩ chạy vào, nhìn qua khoảng chừng từ bốn năm tuổi đến mười tuổi. Bọn họ vây quanh Bạch Hạo cùng Âu Cảnh, chính là chỉ cười hì hì không nói.
"Ai nha, Hạ Đặc Lặc, Thiết Hi Nhĩ, .. Nga, các tiểu bảo bối, các ngươi đi hái quả dại sao?" Tuyết Lai ôm vài tiểu hài tử, vừa hôn vừa nói, sau đó gọi mấy đứa lớn một chút cầm theo túi nhỏ:
"Xem, các ngươi có bạn mới nha, một tiểu giống cái xinh đẹp…Ân, ai đến chiếu cố hắn?"
Âu Cảnh nhìn tiểu hài tử cùng tuổi với mình, trong lòng thực kích động, nhưng ngôn ngữ lẫn môi trường xa lạ làm nó núp ở phía sau Bạch Hạo, chỉ dám trộm nhìn đám hài tử kia.
Một nam hài tử thoáng nhìn thực khỏe mạnh đi đến, giữ chặt tay Âu Cảnh:
"Cùng chúng ta đi chơi đi, ngươi tên là gì?"
Âu Cảnh mờ mịt nhìn đại nam hài, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Hạo – nó nghe không hiểu đứa bé kia nói gì nha.
Tuyết Lai nghiêng đầu:
"Nga, Bối Á Đặc, tiểu giống cái này tên Âu Cảnh, ân …cháu về sau muốn chiếu cố hắn sao?"
Bối Á Đặc đối với Tuyết Lai gật gật đầu:
"Tuyết Lai thúc thúc, hắn rất đẹp, về sau để hắn làm bạn lữ của cháu được không?"
Tuyết Lai cười đến khom lưng:
"Ai nha nha, cái này ta không thể làm chủ, hiện tại tiểu Cảnh nghe không hiểu cháu nói gì đâu, phải dạy hắn nói chuyện rồi mới đến những chuyện khác."
Bối Á Đặc gật gật đầu, sau đó trịnh trọng nghiêm túc hỏi Âu Cảnh:
"Tiểu Cảnh, về sau cùng chúng ta đi chơi, ta sẽ dạy cho ngươi ngôn ngữ nơi này, sau đó ngươi làm bầu bạn của ta được không?"
Âu Cảnh chỉ nghe được tên của mình, cảm thấy vô cùng mờ mịt. Bạch Hạo nhìn biểu tình đứa nhỏ kia, phỏng chừng là muốn tìm tiểu Cảnh đi chơi. Dù sao bọn nhỏ chưa hẳn là phải dùng ngôn ngữ mới hiểu nhau, đôi khi bọn nó hiểu nhau chính là vì chơi cùng một chỗ .
Bạch Hạo vỗ vỗ đỉnh đầu Âu Cảnh:
"Đi đi, cùng bọn họ chơi đi."
Âu Cảnh gật gật, thuận theo được Bối Á Đặc lôi đi .
Tiểu Cảnh đáng thương không biết, cái gật đầu này của nó, chẳng khác nào tự định hứa hôn từ nhỏ cho mình.
Đi theo Tuyết Lai dạo một vòng quanh bộ lạc, Bạch Hạo đối với môi trường mới xem như có quen thuộc nhất định. Vị trí địa lý của nơi đây rất tốt, ba mặt vây quanh là núi, một mặt là thảo nguyên, thảo nguyên lại giáp rừng rậm.
Loại địa phương này thực vật tương đối phong phú, có chim trên trời cá dưới nước, cùng rau quả dại, ba mùa xuân hạ thu cung cấp cho mọi người vô cùng phong phú.
Có người gọi Tuyết Lai, hình như là có chuyện gì.
Bạch Hạo đối hắn lắc lắc tay, ý là chính mình đi lại tùy tiện nhìn xem, hắn bận thì cứ đi làm đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!