Mộ Dung Vân Phi đang tìm kiếm hầu bao của mình, lại thình lình bị một đôi tay to lớn ôm vào ngực.
"Tên điên cuồng kia, buông ra ngô… Ngô ngô…" Nói còn chưa nói xong, đôi môi đã bị ngậm lấy. Mà ngay cả y phục trên người cũng bị thuần thục cởi ra hết, ngón tay thô ráp làm càn vuốt ve trên người hắn.
Tú tài trợn tròn mắt, nam nhân này, rõ ràng có đoạn tụ chi mê!
"Buông ra, buông ta ra!" Hắn có chút sốt ruột, mình cũng không phải tiểu quan, thô nhân này rõ ràng lại đối đãi với hắn như vậy!
"Ngươi hỗn đản, buông tay! A a… Không cần sờ!" Địa phương mẫn cảm ở phía dưới bị nắm giữ, hù dọa tú tài đến nước mắt bắt đầu chảy ra, mà ngay cả thói quen thường ngày nghiền ngẫm từng từ một cũng bị quẳng đến sau đầu, chỉ biết giãy giụa.
Kiệt Sâm nhìn tiểu tử trắng như tuyết ở trong ngực mình, y có chút không khống chế được. Không nghĩ tới da thịt giống cái này cư nhiên mềm mại mịn màng như vậy, hơi chút dùng sức, liền lưu lại hồng ấn trên da…
"Ngươi làm bạn lữ của ta đi."
Kiệt Sâm lật người tú tài lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt:
"Khóc cái gì? Ngươi không thích ta?" Không thích còn cởi thành như vậy câu dẫn người?
"Cút ngay, ngươi là đồ man rợ!"
Tú tài sợ hãi, nam nhân này trên thân bán mảnh nội khố cũng không có, cơ thể màu đồng nổi rõ cơ ngực, phía mặt dưới, đại kê kê của y đang đỉnh lấy tiểu kê kê của mình, còn không ngừng cọ tới cọ lui.
Kiệt Sâm hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ biết là thân thể đang xoay đến xoay đi này khiến cho cảm xúc của mình tăng vọt, y khẩn cấp đem tú tài đặt ở giữa đống da thú mềm mại, phục thân đè ép đi xuống.
Thời điểm Kiệt Sâm quấn giao lấy tiểu trái cây bên trái trên ngực tú tài, tiếng khóc của hắn liền biến thành tiếng thở dốc rên rỉ. Cảm giác xa lạ thổi quét qua đầu óc của hắn, làm cho hắn không biết phải ứng phó như thế nào.
Phía trước ngực truyền đến âm thanh mút vào chậc chậc lại khiến cho hắn nổi lên một thân da gà, hai chân kẹp lấy thắt lưng nam nhân ở trên người mình, không ngừng cọ xát.
Hoả nhiệt trên người Kiệt Sâm làm cho hành động của tú tài nháy mắt đình chỉ, môi của y rời khỏi tiểu quả đã bị cắn đến trướng đại, di chuyển lên mặt tú tài, tinh tế hôn đi nước mắt hắn, dọc theo khoé mắt liếm đến trên môi, lần nữa ngậm lấy.
Đầu lưỡi lửa nóng linh hoạt tiến vào, tìm kiếm thứ ngây thơ mềm mại của hắn trêu đùa, làm cho tú tài phát ra giọng mũi rất nhỏ, hừ nhẹ giống như ấu thú.
Một tay Kiệt Sâm tiếp tục dao động trên người tú tài, tay kia bóp vỡ vỏ trái cây màu đen, lấy ra thịt quả màu trắng ngà bên trong, đem nó xoa lên lối vào bí ẩn của tú tài, ngón tay hữu lực từng chút từng chút một đưa thịt quả vào bên trong.
Cảm giác được nơi nào đó của mình bị xâm lấn, tú tài có chút sợ hãi, hai tay nắm chặt, liều mạng đánh vào bả vai nam nhân, nhưng mà lại chẳng có tác dụng gì.
"Ngươi… Ngươi ngươi… Làm càn! Nơi đó không được… A… Ta không phải đoạn tụ! Không cần…" Nơi đó bị ngón tay thô lớn xâm nhập, tú tài cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, nhưng mà đáy lòng lại trào lên một tia chờ mong..
Môi Kiệt Sâm tiếp tục đi xuống, gặm cắn khối thân thể bạch tích nhỏ nhắn. Thân thể giống cái này một chút cơ cũng không có, sờ trong tay vô cùng mềm mại, thực sự là hảo tiểu tử.
Khi y đem tiểu kê kê phấn nộn kia ngậm vào trong miệng, một loại cảm giác kỳ dị dọc theo sống lưng chạy thẳng lên đại não tú tài, làm cho hắn chịu không nổi lớn tiếng hô khóc, nhưng mà thân thể lại nhịn không được rất nhanh di chuyển hướng lên trên, hận không thể đem tiểu kê kê cùng tiểu cầu của mình đều nhét vào trong miệng nam nhân.
Kiệt Sâm càng lúc càng nhanh, làm cho hắn quên đi xâm lấn ở phía sau, thẳng đến khi mấy ngón tay kia lặng lẽ rời khỏi, thay vào đó là một đại trụ nóng bỏng, ma sát tiến vào nơi nềm mại chặt căng, tú tài mới chậm nửa nhịp bắt đầu muốn chạy trốn.
Nhưng mà đã chậm!
Đau a, đau! Tú tài mở lớn miệng cố gắng hô hấp, thắt lưng không ngừng vặn vẹo bị đôi tay cứng rắn kiềm chế lại, thứ lửa nóng kia không chút lưu tình từng tấc từng tấc đỉnh hướng vào bên trong, thẳng đến cuối cùng.
Co giãn như vậy, mềm mại như vậy, thoải mái như vậy.
Kiệt Sâm thật sâu thở dài, thân thể buộc chặt. Y không dám cử động mạnh, sợ một chút không cẩn thận sẽ phá huỷ đi giống cái nhu nhược này. Chờ hắn không còn vặn vẹo nữa, ngón tay của y bắt đầu vuốt ve những điểm mẫn cảm trên thân thể mềm mại của tiểu tử.
Hắn kẹp thật chặt, làm cho Kiệt Sâm có chút đau.
Qua hơn nữa ngày, tiểu kê kê phấn hồng phun ra bạch trọc lần đầu tiên trong cuộc đời. Thân thể căng thẳng sau lại xụi lơ xuống dưới, toàn thân tú tài thả lỏng lười biếng, loại cảm giác gần như làm người ta huỷ diệt này hắn chưa từng trải qua, nhưng mà sau khi trải qua, cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Nhìn giống cái đã thả lỏng, Kiệt Sâm bắt đầu di chuyển thân thể của mình. Thứ cứng rắn kia cùng với thịt quả trơn nhẵn gian nan khai thác nơi không mấy thông thuận.
Thịt quả ướt át cùng tác dụng thôi tình của nó phát huy công hiệu, khiến cho tú tài chỉ giãy dụa thoáng cái, rồi bỏ lại tất cả nước chảy bèo trôi mà thuận theo chuyển động của nam nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!