Chương 50: Bối Á Đặc, ngươi làm sao vậy?

Tiểu Âu Cảnh vừa tròn mười lăm tuổi, mới hoàn toàn hiểu được thế giới này không có muội muội ngực lớn cũng không có tỷ tỷ xinh đẹp yêu diễm, chính là bản thân phải sống cả đời ở thế giới này.

Mà hỗn tiểu tử kia rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình lại cao hơn mình một cái đầu, cư nhiên lại chính là cái kẻ mà từ nhỏ bản thân luôn cho rằng chỉ là một tiểu oa nhi thân thiết!

Tuy rằng Bạch Hạo ca ca cùng hắn xuyên tới đã sinh vài bảo bảo, tuy rằng ngốc tú tài ca ca cũng sinh bảo bảo. Nhưng mà, này cũng không thể chứng minh bạn tiểu Âu Cảnh có thể chấp nhận một người nam nhân trở thành lão công của mình! !

Thỉnh nhìn rõ ràng, là lão công!

Dựa vào cái gì? Rõ ràng đều là nam nhân, chẳng lẽ liền bởi vì ngươi cao hơn ta? Ngươi có hơn ta hai cái cánh? Kia gà vịt nuôi trong sân cũng có cánh, sao ngươi không đi nhận chúng nó làm đệ đệ muội muội?

Đương nhiên, lời này tiểu Âu Cảnh chỉ có thể nghẹn ở trong bụng không dám nói ra, nếu không trong bộ lạc có đến hơn 80% thú nhân đều là có cánh tộc, nghe hắn nói như vậy, còn không đánh chết hắn a?

Vì thế, tiểu Âu Cảnh nổi lên bí quyết kéo dài, đem tiểu thú nhân Bối Á Đặc giống như hầu tử nóng nảy kéo dài từ mười một tuổi đến mười lăm tuổi, lại từ mười lăm tuổi lại kéo dài đến mười tám tuổi, cuối cùng bình tĩnh nói với y:

"Mười tám tuổi là thời điểm tốt nhất để ra ngoài du lãm, thiếu niên dũng cảm a, phải biết hướng về ánh mặt trời!"

Bối Á Đặc hoàn toàn bị cọ xát đến phát hoả.

Từ khi y sáu tuổi liền cùng giống cái này một chỗ, che chở đến mức không để bất kỳ ai động đến một cọng tóc của hắn cho tới năm hai mươi ba tuổi. Các giống cái khác ở tuổi này đã sớm tìm bạn lữ, nhưng là hắn đâu, cư nhiên vẫn hồn nhiên chơi đùa, đem bạn lữ ngầm hiểu trực tiếp ném đến sau đầu đi.

Bối Á Đặc gấp a, rõ ràng mỗi ngày ngủ cùng một chiếc giường, nhìn thấy, sờ được chính là không cho ăn, là ai cũng đều gấp, càng đừng nói đến hai kẻ lớn nhỏ hoả lực thịnh vượng.

Hiện tại y cảm thấy bản thân đến ngay cả uống nước đều khổ, lưỡi chát đắng, tròng mắt che kín tơ máu, liền ngay cả thịt nướng mật vốn yêu thích nhất cũng ăn không vô nữa.

Chuyện tiểu Âu Cảnh thích nhất chính là chăm sóc vườn rau của hắn, chiếu cố mấy con thỏ mập, nhặt trứng gà trứng vịt để yêm chế, sau đó đến chỗ tú tài dạy tiểu bằng hữu viết chữ. Thời điểm chạng vạng mát mẻ thì đến quảng trường chơi bóng đá hoặc bóng rổ.

Bóng đá cùng bóng rổ này là Bạch Hạo thấy một đống tiểu tử choai choai rất nhàm chán, mơi tìm người thương lượng làm ra đến. Khiến cho mấy tên này đến buổi tối liền không có việc gì làm rốt cục tìm được một nơi có thể phát tiết năng lượng thừa thãi.

Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ không có việc gì làm, dù sao đây vẫn còn là xã hội nguyên thuỷ, muốn cái gì, không có gì, cho dù đi ra ngoài du lịch cũng chưa chắc đã đặc sắc, nhưng có thể gặp nguy hiểm rất lớn. tiểu Âu Cảnh đều đã hơn hai mươi tuổi, tổng cộng có ba lần ra ngoài.

Đương nhiên, đi đến bộ lạc A Phù không tính, bởi vì thật sự quá gần.

Lôi Thiết Nhĩ bởi vì mở rộng bộ lạc, vì thế sinh ra ý niệm liên minh, có cánh tộc và hắc lang tộc ở phương bắc, cùng tộc gấu chó ở phương nam, cùng nhau chia xẻ kinh nghiệm kiến thiết bộ lạc và đặc sản xung quanh.

Vì thế vài bộ lạc này liền trở thành điểm dừng chân nghỉ ngơi tốt nhất trong quá trình du lãm của các giống đực thú nhân.

Bối Á Đặc thừa dịp tiểu Âu Cảnh đi chơi bóng, chạy đến bên cạnh Bạch Hạo a dua.

"Bạch Hạo thúc thúc……" Tiểu tử hắc tráng cố gắng bài trừ một nụ cười khả ái, Bạch Hạo xem nổi lên một thân da gà.

"Bối Á Đặc, có chuyện gì sao?"

Hắn đang dùng chân đùa giỡn lão lục đã có thể thú hoá, trên tay cầm một quyển da dê thật dày, bên trong ghi lại đại sự phát sinh trong vài năm của bộ lạc, còn có ngày các hài tử được sinh ra.

Ân, cái kia…… Bối Á Đặc gãi gãi đầu:

"Tiểu Cảnh vẫn không đồng ý với ta, ta không biết nên làm cái gì bây giờ."

Bạch Hạo liếc mắt một cái nhìn tiểu tử muốn tìm bất mãn kia, ha ha cười:

"Là việc này? Ngươi đã ở cùng hắn hơn mười năm, như thế nào còn muốn làm không đến a?"

Ta cũng không biết.

Bối Á Đặc cực kỳ ủy khuất:

"Hắn chính là không đồng ý, mỗi lần ta muốn chạm vào hắn, hắn đều không cao hứng." Kia ánh mắt hung hăng trừng lên đầy tròng trắng đến bây giờ y còn run sợ đâu.

"Vậy ngươi nghĩ biện pháp đi, tìm ta có tác dụng gì?" Đậu chán lão lục, hắn búng lên chóp mũi để nó đi nhìn xem các ca ca có hảo hảo đọc sách hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!