Chương 43: Ngươi chẳng lẽ không muốn sao?

Bên ngoài bộ lạc nơi nơi là hài cốt bầm thây, trên mặt tường thành loang lổ vết máu, thi thể bị đốt cháy tản ra mùi tanh mơ hồ. Đại môn được kéo lên bị cắn nát thành một lỗ thủng, phía xung quang còn có dấu vết cháy xém.

Là liệt xỉ bạo long ! !

Bọn ti bỉ này thừa dịp bọn họ không ở đây, cư nhiên đến đánh lén bộ lạc !

Các thú nhân chạy vào bộ lạc, phát hiện bên trong cư nhiên cũng có xác liệt xỉ bạo long, bọn họ giống như điên rồi chạy vọt vào trong nhà mình hô to tên bạn lữ, nhưng không có nhìn đến bất luận người nào!

Không đợi các thú nhân hoãn quá khí, lại nghe thấy có người rống to:"Nơi này ! !"

Hai ba mươi con liệt xỉ bạo long vây xung quanh nhà Bạch Hạo, thấy các thú nhân đã trở lại, liền chạy trốn tứ phía. Đáng tiếc không đợi bọn chúng di động nửa bước chân, đã bị các thú nhân phẫn nộ tê thành mảnh nhỏ.

Cửa phòng bị cự thạch ngăn chặn, Lôi Thiết Nhĩ đẩy ra cự thạch, một phen túm mở cửa chính. Bởi vì dùng sức quá lớn, cư nhiên đem toàn bộ cánh cửa ngạnh sinh sinh túm ra.

Trong phòng, tất cả giống cái cùng tiểu hài tử đều ở, tụm thành một đoàn, lạnh run. Thấy các thú nhân đã trở lại liền khóc lớn chạy đi ra, ôm lấy người thân của mình khóc không thành tiếng.

Bọn họ đều còn sống ! !

Lôi Thiết Nhĩ cơ hồ cảm thấy đó là một kỳ tích ! Không chỉ y, toàn bộ thú nhân khi nhìn thấy người nhà, bạn lữ cùng hài tử của mình, đều cho rằng đó là một kỳ tích!

Giống cái cùng hài tử đều được giống đực nhà mình đưa về trấn an.. Kiệt Sâm vọt vào trong phòng, ôm lấy tú tài ngồi trong góc giường, cả người phát run.

Tú tài hai tay ôm cổ bạn lữ, nhẹ nhàng vỗ về:"Không sợ, ta không sao, ta thật sự không có việc gì……"

Bạch Hạo đi ra ngoài cửa, nhìn Lôi Thiết Nhĩ đứng ở cửa vẫn trong trạng thái dại ra, cười đá y một cước: "Còn thất thần cái gì? Nhanh nhanh đem mấy thứ ghê tởm bên ngoài thu thập sạch sẽ. Các ngươi cuối cùng cũng trở lại, chậm một chút nữa, chỉ sợ thực sự không thấy được chúng ta, ha ha."

Cánh tay Lôi Thiết Nhĩ nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng xoay người đi thu thập tao loạn bên ngoài, nhân tiện còn đá văng cửa mấy nhà, hô quát :"Đều đi ra cho ta, đem tất cả thu thập sạch sẽ, nếu sẽ lại tới thứ không tốt nào đó !"

Không trong chốc lát, thi thể liệt xỉ bạo long đều được đưa ra ngoài bộ lạc, xếp thành một đống đốt thành tro tàn. Cửa thành bị liệt xỉ bạo long cắn hỏng cũng được thú nhân dùng da thú cùng giáp xác cứng rắn tu bổ.

"May mắn còn có cái phòng này." Lôi Thiết Nhĩ sửa lại đại môn nhà mình. Bạch Hạo ngồi xổm bên cạnh y, cười tủm tỉm nói: "Nhà này làm bằng đá nên rất chắc chắn, cửa cũng cứng rắn, vách tường lại cao, mấy con bạo long kia vây ở bên ngoài ước chừng đã một ngày, cũng không vào được……"

"Câm miệng !" Lôi Thiết Nhĩ đột nhiên đề cao âm thanh, hét lớn một tiếng.

Bạch Hạo sắc mặt ám ám, im lặng không lên tiếng đứng lên đi vào phòng.

Kiệt Sâm tựa hồ dính vào trên người tú tài, kéo cũng không ra. Bạch Hạo tự giác tiêu sái bước vào một gian phòng khác, trải lại da thú trên giường, lại đi đến gian ngoài, châm bếp nấu bắt đầu nấu cơm.

Lôi Thiết Nhĩ sửa xong cửa nhà, đến sông nhỏ đập vỡ mặt băng, dùng nước lạnh tắm rửa một lần, sau đó ướt đẫm trở về.

Cháo nóng hổi được bày ra trên bàn, y bưng lên một bát cúi đầu ăn, ánh mắt thế nhưng cũng không nâng một chút.

Bạch Hạo cũng không hỏi vì sao, không nói một tiếng ăn xong cơm, sau đó múc nước rửa mặt, thu thập sạch sẽ, tiến vào ổ chăn.

Gần ba ngày nay hắn đều không thể chợp mắt, bây giờ tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ cơ hồ lập tức liền xâm chiếm toàn bộ hệ thần kinh. Còn chưa ngủ được, bên cạnh lại dựa vào một khối thân thể rắn chắc ấm áp, hai cánh tay cường tráng đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, lực đạo kia hận không thể đem Bạch Hạo khảm tiến vào trong ngực mới bỏ qua.

"Buông ra!" Bạch Hạo đẩy y:"Ngươi muốn bóp chết ta sao?" Không bị liệt xỉ bạo long cắn chết ngược lại chết ở trong lòng bạn lữ, này quả thực sẽ biến thành trò cười .

Cánh tay hơi hơi buông ra một chút, Bạch Hạo gian nan chuyển qua thân, đối mặt đại gia khoả không được tự nhiên, đang muốn mở miệng an ủi, đã thấy người nọ nhắm chặt hai mắt, nước mắt theo khóe mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống.

Ta chết đi, người này cư nhiên khóc !

Bạch Hạo lập tức luống cuống tay chân, liền đứng dậy lấy da thú lau mặt cho Lôi Thiết Nhĩ:"Trời ạh, ngươi khóc cái gì a? Bao nhiêu tuổi còn khóc? Ta cũng chưa khóc đâu!"

Lôi Thiết Nhĩ không nói chuyện, chính là bả đầu chôn trên vai Bạch Hạo, nước mắt nóng bỏng dính thấp mái tóc ngắn của y.

Bạch Hạo thở dài, vươn tay luồn vào mái tóc Lôi Thiết Nhĩ, vuốt ve mái tóc cứng rắn của y:"Hảo, đừng khóc …… Ngươi xem, không phải ta không có việc gì sao? Ta không sao, ai cũng không có chuyện gì, không ai chết, cũng không có người bị thương…… Lôi, may mắn các ngươi trở về kịp…… Mấy bạo long này rất xấu xa, rất giảo hoạt. Hảo, đừng khóc a…… Ta sẽ không khinh địch, như vậy sẽ chết a, ta…… Ta còn……" Ta còn chưa sinh hài tử cho ngươi đâu…… Bạch Hạo nháy mắt đỏ mặt.

Quả thật, trong nháy mắt nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ xuất hiện ở cửa, Bạch Hạo cơ hồ muốn lập tức nhào ra ôm lấy y, muốn nói cho y mình sợ hãi cỡ nào. Là thật sự sợ hãi, sợ bản thân không bảo hộ được bằng hữu, người nhà; Sợ bản thân sẽ chết trong miệng liệt xỉ bạo long, không thể nhìn thấy y lần cuối cùng……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!