Đêm đã khuya, mọi người trong phòng lục tục trở về nhà mình, A Thụy Nhĩ cũng mang theo A Phù cùng Lợi Nặc trở lại phòng khách nghỉ ngơi. Cuối cùng chỉ còn lại tú tài vẫn đang mê man cùng Kiệt Sâm. Nga, còn có hai nhục đoàn tử nhà y.
Cháo thịt đun trên bếp đã muốn rất nhừ rồi, Bạch Hạo múc ra bát, đợi tú tài tỉnh lại hâm nóng lên ăn.
Kiệt Sâm sống chết không chịu trở về thạch ốc (nhà bằng đá) của mình, sau đó còn chưng vẻ mặt đúng lý hợp tình nhìn Lôi Thiết Nhĩ trừng mắt khó chịu:
"A Phi cùng bảo bảo sợ lãnh !"
Lôi Thiết Nhĩ thật muốn một cước đá chết y cho xong. Sợ lạnh? Trước kia các thú nhân cũng đều trải qua như vậy, tại sao không nghe thấy người ta oán hận a? Nói sau, đây là nhà y, là nhà của y cùng Hạo Hạo! Vốn khi để cho A Thụy Nhĩ vào ở đã rất bất mãn, tuy chỉ là tạm thời, vẫn có cảm giác khó chịu.
Nhưng mà vị này hiện tại lại như thế nào? Mang cả nhà cùng vào ở? Lại còn lựa chọn gian phòng này? Đây không phải rõ ràng là khiêu chiến độ uy tín của chính thủ lĩnh y thôi! !
Y vừa muốn nói không được, lại bị Bạch Hạo ngăn trở:
"Như vậy cũng không tệ, dù sao tú tài vừa sinh xong bảo bảo, thân thể suy yếu. Đúng rồi, ta còn có việc muốn bàn với các ngươi một chút."
Bạch Hạo ngồi xếp bằng ngồi ở mép giường, ngón tay nhẹ nhàng nắm bắt bàn chân nhỏ của tiểu bảo bảo đã bắt đầu ngủ gật:
"Ta nghe nói nơi này thời điểm bảo bảo sinh ra, một năm đầu chỉ có thể sống dựa vào nước hoa quả?"
Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu:
"Đúng vậy, bởi vì bảo bảo chưa mọc răng, không có biện pháp ăn các thứ khác, chỉ có thể sống dựa vào nước quả. Cho nên bảo bảo mới sinh đặc biệt yếu ớt, phải hảo hảo bảo vệ mới được."
Hơn nữa bảo bảo giống cái so với bảo bảo giống đực càng khó nuôi sống, cho nên mới khiến cho đến hiện tại khuyết thiếu giống cái.
"Ta biết là sẽ như thế này."
Bạch Hạo gật gật đầu:
"Ngày mai lúc các ngươi đi ra ngoài, nhìn xem có thể bắt về mấy con dê hay trâu bò đang sản nãi hay không."
Ở trong ấn tượng của hắn, chỉ có sữa dê sữa bò là có thể uống, bất quá nơi này hắn mới gặp qua dê, còn chưa bao giờ thấy các loại động vật như trâu bò này đâu.
"Dê bò đang sinh sản? Muốn mấy thứ đó làm gì?" Kiệt Sâm tò mò hỏi, y đối với bạn lữ thủ lĩnh luôn có đủ loại ý tưởng kỳ quái rất là bội phục, không biết lần này giống cái kia lại muốn làm gì.
"Vắt sữa, để tú tài bổ thân thể, còn cho các bảo bảo, bọn chúng không thể ăn thịt hay hoa quả thân thể đương nhiên sẽ kém đi." Nói chuyện dinh dưỡng hai người họ cũng không hiểu, nhưng là nếu nói sẽ kém đi, bọn họ có thể coi trọng chú ý.
Uống sữa của chúng?
Kiệt Sâm mày mặt nhăn lại, đối thú nhân bọn họ mà nói, đám dã thú kia chỉ có khả năng cung cấp da lông cùng thịt cho bản thân, nhưng là cái thứ sữa kia …… Cũng có thể ăn sao?
Đúng! Bạch Hạo gật gật đầu:
"Nếu có khả năng, tốt nhất là con non của chúng cũng đều mang về theo." Trong đầu hắn đột nhiên sinh ra một ý tưởng, nếu đem động vật hoang dại nuôi nhốt thuần dưỡng, như vậy chờ qua một hai thế hệ sau, sẽ có thói quen bị nuôi nhốt.
Hắn nhớ rõ trước kia trên ti vi từng nói qua, hiện tại rất nhiều gia súc nuôi trong nhà, đều là từ nuôi nhốt động vật hoang dại, sau từng thế hệ thuần dưỡng thành hiện tại.
Tuy rằng đối với quyết định của Bạch Hạo có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá Lôi Thiết Nhĩ cùng Kiệt Sâm đều không phản đối. Đối bọn họ mà nói bất quá chỉ là bắt sống mấy đầu động vật thôi, bản thân cũng không có khó khăn gì.
Hơn nữa nếu biện pháp này dùng được, vậy rất tốt, cho dù không dùng được, cũng có thể xẻ thịt ăn luôn, không tổn thất gì.
Thấy bọn họ đồng ý, Bạch Hạo vừa lòng đẩy đẩy da thú:
"Kiệt Sâm, ngươi với A Phi nhà ngươi ngủ trên giường sưởi, ta ở bên cạnh, Lôi, ngươi ở bên trong."
Lôi Thiết Nhĩ nghiến răng, thẳng trợn trắng mắt nhìn Kiệt Sâm. Y làm thủ lĩnh cũng quá nghẹn khuất đi? Người khác đều có thể về nhà ôm bạn lữ của mình tình chàng ý thiếp, nhưng còn y đâu?
Nơi này của y đều sắp thành nơi tị nạn rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!