Chương 38: Tiểu bao tử nhanh chóng trình làng!

Hạ thân tú tài dính đầy vết máu, Kiệt Sâm hoàn toàn chân tay luống cuống, chỉ có thể sốt ruột dậm chân gào khan:

"Này đến tột cùng phải làm sao bây giờ? Này phải làm sao bây giờ?"

Tu Đạt thở hổn hển chạy tới, một phen đẩy ra Kiệt Sâm sắp tạc mao, sau đó dặn những người khác:

"Chuẩn bị da thú giữ ấm, còn có nước ấm, mau ! Đừng di chuyển hắn, cẩn thận bị thương."

Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á lập tức chạy đi chuẩn bị này nọ, bọn hắn lần lượt chạy về nhà mình, tìm kiếm da thú mềm mại, thích hợp cho bảo bảo sử dụng. Chỉ có Kiệt Sâm vẫn một mình xoay quanh tại chỗ, chỉ cần tú tài kêu to một tiếng, đều có thể làm cho y run run nửa ngày.

Nhiều huyết như vậy, nhất định rất đau…… Kiệt Sâm đột nhiên tiến lên, đẩy ra thú nhân vây quanh bên người tú tài, sau đó ôm cổ tú tài:

"A Phi, A Phi ngươi đau không? Ta, ta không sinh …… Không sinh ……"

Tu Đạt đã nhìn quen những trường hợp như này, liếc mắt ra hiệu cho Lôi Thiết Nhĩ.

Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cùng Đạt Khắc Tư và một vài giống đực khác xông lên, túm Kiệt Sâm tha ra khỏi cái vòng tròn đang vội vàng chuẩn bị đỡ đẻ kia.

Kiệt Sâm rống giận:

"Buông ! ! A Phi ! ! Lôi Thiết Nhĩ, ngươi muốn chết sao?"

Lôi Thiết Nhĩ thờ ơ, đến là A Tư Lan ra tiếng :

"Là ngươi muốn A Phi chết sao? Làm sao có chuyện sinh hài tử sinh đến một nửa sẽ không sinh nữa? Tây Lợi Á nhà ta không phải sinh xong bảo bảo vẫn sống rất tốt thôi." Đây là hội chứng trước khi làm ba ba, y tối hiểu được .

Kiệt Sâm không hề giãy dụa, chính là ngồi bệt xuống đất, hai tay bụm mặt:

"Ta chịu không nổi, ta nghe thấy A Phi kêu đau liền cảm thấy bản thân sắp ngừng thở…… Sinh hài tử thật sự đau như vậy sao? Ta nhìn thấy hắn chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều……" Thanh âm y run run, mỗi lần tiếng kêu thảm thiết của tú tài truyền đến, liền run rẩy càng thêm lợi hại, thậm chí ngay cả thân thể cao lớn cũng lung lay, giống như gặp phải điều gì khiến cho người ta sợ hãi.

Lôi Thiết Nhĩ đứng xa xa nhìn Bạch Hạo ngơ ngác đứng thẳng ở trong đám người, y không biết bản thân có bỏ được hay không để Bạch Hạo chịu thống khổ lớn như vậy sinh bảo bảo, nhưng mà…… Y thật phi thường muốn có một hài tử giống như bạn lữ thân yêu của mình……

Hơn nữa, vốn hôm nay y tính nhân tiện công bố quan hệ bạn lữ của mình và Bạch Hạo, sau đó cử hành nghi thức kết bạn lữ, ai ngờ…… Thế nhưng sẽ gặp loại chuyện này.

Bạch Hạo lúc này cũng choáng váng, hắn chính là nghe nói qua, nữ nhân sinh hài tử đương nhiên là tối đau. Bởi vì có loại đau đớn đối lập, nói muỗi cắn là đau cấp một, kia nữ nhân sinh hài tử thống khổ nhận được chính là cấp mười!

Thống khổ cấp mười……Trước kia, ở trong bệnh viện lớn có đầy đủ thiết bị hiện đại hoàn mỹ đều sẽ phát sinh ngoài ý muốn, vậy tại bộ lạc nguyên thuỷ này thì sao?

Bạch Hạo quả thực không dám tưởng tượng, hơn nữa, hắn nhìn đến khuôn mặt tú tài bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, thậm chí cảm thấy có chút mao cốt tủng nhiên.

Namnhân sinh hài tử, đến tột cùng là từ đâu sinh hạ đến? Chẳng lẽ là……

Thân thể Bạch Hạo quay quay, hắn day day thái dương, hai chân hư nhuyễn đi đến một bên. Hắn muốn tìm nơi nào đó ngồi xuống, nếu không lấy trạng thái hiện tại của mình, rất có khả năng sẽ té xỉu……

Tú tài liền khóc hô đau đến nửa ngày, rốt cục ở trong tiếng kinh hô cao hứng của Tuyết Lai thì dịu đi xuống.

"A, ra rồi ra rồi …… Trời ạ, thật sự là hai tiểu bảo bảo……" Tuyết Lai dùng da thú mềm mại quấn lấy hai đứa nhỏ vẫn còn được bao bọc trong một lớp màng nhuyễn bán trong suốt, cười cười toe tóe.

Tiểu hài tử cũng không phải rất lớn, nhìn qua cũng cũng chỉ bằng nắm tay Kiệt Sâm không sai biệt lắm. Hai cái tiểu tử kia vừa mới đi vào thế giới này, ánh mắt vẫn còn chưa mở, chính là lung tung quẫy đạp ở bên trong lớp màng nhuyễn.

Kiệt Sâm nghe thấy thanh âm, điên cuồng chạy tới ôm lấy tú tài:

"A Phi, ngươi không sao chứ? A Phi……"

Tú tài một thân mồ hôi, nhuyễn đát đát nâng lên mí mắt, than thở ra hai chữ: Ta đói…… Lại nhìn thoáng qua Tuyết Lai bên kia, sau đó nhắm mắt lại, mê man đi qua.

"A Phi ! Ngươi làm sao vậy, Ngươi làm sao vậy?" Kiệt Sâm nhìn đến bạn lữ chỉ nói hai chữ liền nhắm mắt lại, dọa chết khiếp, khuôn mặt sạm đen nháy mắt trắng xanh, dị thường dọa người.

"Hắn chính là mệt quá nên ngủ thôi" Tu Đạt vỗ vỗ bả vai Kiệt Sâm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!